Văn Tiêu thu tay lại trước.
Cậu tránh ánh mắt của Trì Dã, hỏi: “Quả bóng rổ này thế nào?”
Trong nháy mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như đánh thức cả bụi bặm trong phòng dụng cụ.
“Sờ vào tạm được, để tôi thử xem.” Trì Dã đứng lên, khoảng không khí như ngưng lại giữa hai người bỗng nhiên lưu động lần nữa, hắn đập quả bóng vài lần, “Không sai, quả này được.”
Trên sân tập, Hứa Duệ đã có thể đứng lên, đang vặn cổ tay. Thấy Văn Tiêu và Trì Dã cầm bóng trở lại, cực kỳ hưng phấn: “Cuối cùng cũng có bóng! Trì ca, sao các cậu chậm như vậy, chậm hai phút nữa là có tiếng còi tan lớp đấy.”
Hiếm khi nào Trì Dã không lên tiếng nói gì, chỉ dùng ngón tay xoay bóng rổ, nâng lên rồi lại cầm xuống: “Có chơi hay không?”
“Đương nhiên muốn chơi rồi! Vận động cả người cực kỳ có lợi cho sức khỏe!” Hứa Duệ xắn tay áo lên, lại nghĩ đến việc gì, “Đúng rồi, có phải đoàn chuyên gia đào mộ áo quan lại đến không? Tôi vừa thấy bảo vệ trường qua đó tập hợp.”
“Tôi cũng vừa nhìn thấy, có lẽ là,” Triệu Nhất Dương đứng tại chỗ đập bóng vài phát, “Sao nào, người anh em, muốn đi hóng hớt chút kích thích không?”
“Không không không không,” Hứa Duệ điên cuồng khoát tay, “Không đi! Tôi có bóng ma, chỗ đó không thích hợp với tôi! Đến đây đến đây, chơi đánh bóng!”
Chuông tan học vang lên, thầy thể dục thổi còi tập hợp, nói vài câu thì tuyên bố giải tán.
Trì Dã đã cởi áo khoác đồng phục ra từ trước, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng nhạt màu, mồ hôi thấm ướt khiến màu áo đậm hơn, cả cái áo loang lổ khoảng đậm khoảng nhạt, cánh tay với bắp thịt rắn chắc lộ ra, đường cong hiện lên rất mê người.
Sau một lúc vận động kịch liệt, trên cổ Văn Tiêu rịn ra một tầng mồ hôi giống như ngọc được phủ nước. Ánh mắt Trì Dã lướt qua, ngón tay giật giật, lại kiềm chế thu lại ánh mắt, hỏi bạn cùng bàn, “Ra căng tin không? Mua nước.”
“Đi, đi thôi.”
Đến giờ lên lớp, không ít người chạy khỏi căng tin, Văn Tiêu hai lần suýt chút nữa bị người khác va vào, đều là được Trì Dã ở bên cạnh nắm cánh tay kéo sang bên cạnh.
Ngón tay chạm vào da cậu nóng rực, Trì Dã nhìn chằm chằm lên phần tóc mái đang rịn mồ hôi trên trán Văn Tiêu: “Cậu không nóng à?”
“Cũng được.” Văn Tiêu kéo khóa xuống, kéo ống tay áo đồng phục học sinh màu xanh trắng lên đến khuỷu tay, tản ra một tia thoải mái hiếm thấy khác với ngày thường.
Tay trái Trì Dã cầm áo đồng phục, tay phải rất tự nhiên khoác qua bả vai bạn cùng bàn của hắn, “Nói mới nhớ, tối hôm qua Triệu Nhất Dương điên cuồng oanh tạc tôi một trận, lăn qua lộn lại hỏi tôi có phải đã sớm biết cậu có thể đánh nhau không. Cậu ta nói đã ăn hai cái hamburger cho bớt sốc nhưng không có hiệu quả, lúc về giường nằm mãi không sao ngủ được, nhất định phải hỏi rõ ràng sự thật.”
Văn Tiêu không giãy giụa, mặc kệ hắn quàng tay qua vai, nghiêng đầu hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Trì Dã cong môi, hiện ra mấy phần vô lại: “Tôi nói, dĩ nhiên là tôi đã biết từ lâu, bởi vì Văn Tiêu là do chính tôi cầm tay dạy dỗ.”
“…” Trong đầu Văn Tiêu lựa chọn một lúc lâu, cuối cùng lựa ra bốn chữ: “Mặt dày vô sỉ.”
Căng tin quá nhiều người, lúc mua đồ uống đều phải đứng xếp hàng tính tiền, Văn Tiêu cầm hai chai Coca lạnh tính tiền chung. Lúc đứng bên ngoài căng tin, theo thói quen cậu vặn nắp chai trước rồi đưa cho Trì Dã, sau đó lại tự mình mở chai còn lại uống.
Trì Dã nuốt một ngụm Coca, nước ngọt mát lạnh khiến toàn thân cũng thấy thư thái. Hắn một tay cầm chai nước, một tay nắm nắp chai, cười, “Bạn cùng bàn, nhỡ cậu hình thành thói quen này cho tôi, sau này biết làm thế nào?”
Biết hắn đang nhắc đến chuyện mở nắp chai, lông mi Văn Tiêu rũ xuống: “Một năm rưỡi sau này, cái tay què của cậu hẳn là khỏi rồi.”
Một năm rưỡi.
Trì Dã đang ngậm Coca trong miệng, đột nhiên cảm thấy mùi vị đắng ngắt.
Bạn cùng bàn của hắn nói, trong một năm rưỡi còn lại trước khi tốt nghiệp trung học, cậu ấy sẽ nguyện ý giúp hắn mở Coca.
Nơi nào đó tận sâu trong lòng như bị cào đến đau, Trì Dã cầm chai Coca, lòng bàn tay đau đớn, chợt uống thêm một ngụm Coca lớn như muốn nuốt hết nhũng đau đớn khổ tâm xuống nơi sâu nhất.
Trì Dã lại leo tường trốn học, Văn Tiêu trở về lớp. Lúc ngồi vào chỗ chỉ còn vài phút là chuông reo.
Hứa Duệ dùng tập vở ghi cuộn tròn thành hình trụ giả làm micro, chĩa về phía Văn Tiêu, trên mặt chỉ còn thiếu điều viết mấy chữ “Tôi đang rất tò mò”. Cậu ta hắng giọng: “Xin hỏi có phải mỗi ngày trôi qua, vào lúc đêm tối gió lạnh, Trì ca đều dạy cậu kiến thức đánh nhau cơ bản trên sân bóng rổ ở tầng dưới gần nhà cậu có phải không?”
Không đợi Văn Tiêu trả lời, Hứa Duệ lại hưng phấn nói tiếp: “Cho nên lần trước cậu hẹn với Trì ca trên WeChat, không phải là vì thù oán, cũng không phải do quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành mà là muốn kiểm tra định kỳ, học trò hẹn với sư phụ là vì muốn sư phụ Trì ca xem thành quả luyện tập của cậu trong thời gian qua có đúng không?”
Văn Tiêu im lặng—–Rốt cuộc Trì Dã đã nói những gì với Triệu Nhất Dương?
Đúng lúc đó, Trì Dã đang đến trường Tiểu học Ninh Viễn đột nhiên hơi ngứa mũi—–chẳng lẽ bạn cùng bàn đang nhớ hắn?
Đón Nha Nha xong, Trì Dã chở cô bé về nhà cất cặp sách trước, sau đó thay bộ quần áo khác.
Nha Nha đội mũ thỏ trắng màu hồng có tai thỏ rũ xuống, như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Trì Dã, ngước đầu hỏi anh trai, “Chúng ta đi thăm mẹ sao?”
Trì Dã nhét đồng phục vào máy giặt, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác, chợt nhìn thấy áo đồng phục học sinh treo trong góc—–đó là thứ Văn Tiêu đắp lên người hắn ngày hôm đó, vết máu phía trên đã ngả thành màu gỉ sắt nhem nhuốc.
Đóng cửa tủ quần áo lại, Trì Dã trả lời Nha Nha: “Đúng, bác sĩ gọi điện thoại báo, chúng ta cần đến đó.”
Nha Nha ngồi bên mép giường, chân đi tất dài màu trắng đang đá đá chân, ánh mắt sáng lên, “Có phải mẹ đã khỏe hơn một chút rồi không, chú bác sĩ muốn chúng ta đến trò chuyện với mẹ?”
Ngón tay đang cầm áo của Trì Dã nắm chặt, rất nhanh sau đó buông ra, hắn thả lỏng giọng nói: “Có lẽ là vậy.”
Lúc này đang là giờ cao điểm, đến thẳng bệnh viện, sau đó lại bị chặn trước cửa thang máy phải xếp hàng mười phút.
Nhìn vào bản đồ khu vực được dán phía trên nút thang máy, Trì Dã nghĩ rằng nhà thờ và phòng bệnh thực sự là những nơi hắn đã nghe thấy nhiều lời cầu nguyện và sám hối nhất.
Nha Nha cắn vỏ giấy bọc kẹo que dâu tây, kéo tay Trì Dã, “Anh hai, anh sao thế?”
Trong lúc nhất thời, Trì Dã không thể tìm lại được biểu cảm tươi cười của mình, hắn nắm bàn tay ấm áp dễ chịu của Nha Nha, “Không có gì, đi thôi, thang máy đến rồi.”
Đến tầng 27, gửi Nha Nha nhờ y tá trông giúp, Trì Dã một mình mở cửa vào phòng làm việc của bác sĩ.
“Mẹ cháu đã có kết quả kiểm tra mới nhất, vì tình trạng không khả quan lắm nên buổi sáng tôi chưa nói rõ ràng, vì vậy mới cần cháu đến bệnh viện một chuyến.” Bác sĩ đeo mắt kính gọng đen, hai bên cánh mũi có nếp nhăn chữ bát (八) rất sâu, ông lấy một tờ phim chụp từ trong túi giấy da trâu ra, “Đây là báo cáo chụp X-quang từ khoa bên cạnh.”
Cảnh tượng như vậy không còn lạ gì với Trì Dã, hắn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo ở bệnh viện, ánh mắt rơi lên gương mặt của bác sĩ, định nắm bắt vài tia cảm xúc trên đó.
“Phương án trị liệu cho mẹ cháu từ lúc chuyển viện đến bây giờ đã từng đổi mấy lần nhưng hiệu quả không như mong đợi.” Bác sĩ cầm tờ báo cáo kiểm tra, nói nhưng không ngẩng đầu lên, thậm chí tránh được ánh mắt thăm dò của Trì Dã.
Chậm rãi hít sâu một hơi, mùi nước khử trùng xông vào mũi khiến hắn hơi nghẹt thở. Ngón cái Trì Dã cấu lên đốt ngón tay ngón trỏ, cảm giác đau đớn hiện tại khiến hắn vô cùng tỉnh táo, “Bác có thể nói thẳng.”
Bác sĩ im lặng nhìn Trì Dã, thấy trên gương mặt trẻ trung vẫn nhìn ra được sự thấp thỏm không yên lòng, biết mình càng trì hoãn sẽ càng tăng thêm gánh nặng trong lòng người nhà của bệnh nhân, ông mở miệng, “Mong cháu…hãy chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Câu này nói ra như một lời phán quyết cuối cùng.
Ngón tay Trì Dã đã tự cấu mình đến mức tím bầm toàn dấu móng tay, mặt đất dưới chân giống như sụp đổ trong phút chốc khiến hắn hoảng hốt thấy mình như rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng.
Bác sĩ vừa nói gì, Trì Dã không nghe rõ, hắn cố gắng tập trung lại sự chú ý, “Bác vừa nói gì?”
“Tôi vừa nói, bây giờ có hai phương thức, một là người bệnh tiếp tục ở phòng bệnh hiện tại, duy trì việc chữa trị như bây giờ, hai là chuyển vào RICU*, phòng điều trị cho bệnh nhân nguy kịch. Có điều để không ảnh hưởng đến việc điều trị, tránh lây nhiễm, thời gian thăm hỏi sẽ được quy định,” nói đến đây, bác sĩ cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn phải nói thêm, “Hơn nữa, chi phí điều trị theo phương án này sẽ rất cao.”
*RICU (Respiratory intermediate care unit): Phòng chăm sóc hô hấp trung gian, điều trị cho bệnh nhân ổn định thở máy, chăm sóc các bệnh mãn tính, ổn định đường huyết, hệ hô hấp bị tổn thương, bệnh nhân cần theo dõi dấu hiệu quan trọng thường xuyên hoặc tích cực điều trị vật lý phổi.
Trì Dã hiểu ý tứ trong những lời này——Duy trì cách chữa trị bây giờ, nói cách khác chính là từ bỏ.
Ngón tay hắn thả lỏng, không chút do dự, “Chuyển vào phòng điều trị bệnh nguy kịch đi, khoản tiền này nhà cháu có đủ.”
Bác sĩ muốn khuyên nữa: “Cháu chắc chắn đã rõ tình trạng của mẹ cháu bây giờ, chuyển vào RICU xác suất bình phục không lớn hơn nhiều, thậm chí——” quan sát vẻ mặt của người thiếu niên, ông không nói tiếp nữa, chỉ khe khẽ thở dài.
“Bà ấy là mẹ của cháu và em gái cháu.” Trì Dã thành khẩn nói, “Bác suy nghĩ cho cháu, ý tốt của bác cháu biết, nhưng cháu vẫn giữ vững lựa chọn này.”
“Vậy tôi không khuyên nữa, giai đoạn sau có vấn đề gì, chúng ta sẽ thảo luận lại.”
Giọng Trì Dã khàn đặc: “Cảm ơn.”
Từ phòng làm việc đi ra, Nha Nha đang trò chuyện với y tá, thấy Trì Dã đến gần, cô bé nhảy xuống khỏi băng ghế, “Anh hai, em ở đây!” Cô bé lại nghiêng đầu nói chuyện với y tá, “Chị y tá, anh hai em có phải rất đẹp trai đúng không? Bạn học của em đều nói anh hai rất đẹp trai, sau này em lớn cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Y tá thấy buồn cười vì cô bé: “Tại sao lại chắc chắn như thế?”
Nha Nha rất tự hào hất cằm lên, bím tóc đuôi sam nho nhỏ vung vẩy trong không trung: “Bởi vì em và anh hai đều cùng một mẹ sinh ra, mẹ em sinh ra chúng em đều rất đẹp!”
Trì Dã chờ cô bé nói xong mới vẫy tay, “Có muốn qua thăm mẹ một lúc không?”
“Có thể thăm sao?” Nha Nha rất cao hứng, “Chú bác sĩ có phải nói mẹ khá hơn rồi không?”
“Ừ, là vậy, cho nên chúng ta qua thăm mẹ một lúc, sau này có thể anh bận rộn nhiều việc, không thể thường xuyên đến bệnh viện.” Trì Dã liếc nhìn Nha Nha cố quay đầu lại chào cô y tá, dắt tay em gái đến phòng bệnh.
Dì hộ lý đang ngồi bên mép giường xem ti vi, thấy Trì Dã và Nha Nha đến thì nhường chỗ.
Thẩm Lan Đình phải đặt ống nội khí quản, đang ngủ mê man, một bên máy móc giám sát phát ra âm thanh “tít tít” có quy luật. Bên cạnh giường bệnh được rèm vải màu xanh che lại nửa ánh đèn, bóng tối dày bao trùm lên giường bệnh.
Trì Dã đứng cạnh mép giường, cúi đầu nhìn người đang nằm trên đó. Hốc mắt bà lõm sâu nhưng vẫn có thể thấy rõ trên gương mặt bà những đường nét thể hiện lúc còn trẻ đã từng rất xinh đẹp.
Hắn vẫn nhớ khi còn bé, hắn luôn tự hào vì mỗi lần họp phụ huynh, mẹ mình luôn là người đẹp nhất, dịu dàng nhất, rất nhiều phụ huynh bạn học khác sẽ hỏi mẹ dùng phương pháp gì bảo dưỡng nhan sắc.
Nâng tay lên, Trì Dã dè dặt chạm lên trán Thẩm Lan Đình.
Nha Nha nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay Thẩm Lan Đình, bởi vì trên mu bàn tay cắm đầy kim nên không dám dùng sức, cũng không dám động đậy, cô bé nhỏ giọng gọi Trì Dã: “Anh hai, tay mẹ lạnh quá.”
Trì Dã cố gắng cười: “Vậy em có muốn sưởi ấm tay cho mẹ không?”
“Được!” Nha Nha gật đầu, hai tay ngắn ngủn bao phủ lên ngón tay và cổ tay lạnh như băng của Thẩm Lan Đình rất nghiêm túc, còn nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Trì Dã nhìn những bàn tay chồng lên nhau, tay phía trên rất nhỏ, ngón tay trẻ con tròn trịa nhỏ nhắn, bàn tay phía dưới tinh tế nhưng gầy gò xanh xao.
Tim hắn thắt lại, đau đến mức không thể thở được. Giống như đang ở đáy biển sâu không có ánh sáng, tứ chi lẫn khoang ngực của hắn mở rộng, toàn bộ bị tảo biển rối tung quấn chặt, đau đớn đến mức trong nháy mắt hắn suýt chút nữa gục người xuống.
Lúc Văn Tiêu ra khỏi phòng ngủ tìm nước uống, bà ngoại đang xem phát thanh tin tức bỏ lỡ buổi tối, trên đó đang nói đến việc cử người trong nước đến hội nghị học thuật ở Berlin, xem phần báo cáo được đưa ra của nhà Vật lý học thiên thể.
Trên màn ảnh, nhiều người với màu da khác nhau đều biểu cảm rất chăm chú nghiêm túc, lắng nghe người đang phát biểu.
Bà ngoại đắp một tấm thảm mỏng màu kem trên đùi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, rất chăm chú lắng nghe tiếng phát biểu truyền ra từ ti vi. Đến khi nghe xong nội dung, tại hội trường vang lên một tràng pháo tay, bà mới chậm rãi dựa lưng lên ghế salon.
Nhận ra Văn Tiêu đang đứng bên cạnh, bà cười hỏi, “Làm xong bài tập rồi sao?”
“Vẫn chưa, cháu còn hai bài thi nữa.”
“Ừ, vậy làm mau lên, làm xong bài thi là có thể nghỉ ngơi rồi.” Bàn tay bà ngoại nhiều nếp nhăn khẽ vuốt ve tấm thảm mềm mại, mặc dù đã buổi tối, bà vẫn chải tóc rất gọn gàng. Tin tức trong ti vi đã chuyển đến hình ảnh tiếp theo, ánh mắt bà như trôi xa, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Phần báo cáo vừa được phát biểu kia là phương hướng nghiên cứu của mẹ cháu. Nếu nó còn ở đây chắc chắn sẽ nhận được thư mời đến hội nghị.”
Bà như đang nghĩ đến hình ảnh đó, trong con ngươi đục ngầu ẩn hiện vài tia sáng nhỏ, “À, không biết chừng chúng ta còn có thể xem tin tức trên ti vi, nhìn thấy được mẹ cháu đang ghi chép.”
Vừa nói, bà cong mắt cười lên.
Văn Tiêu đứng cạnh ghế salon, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt bà ngoại, nhẹ giọng nói: “Nhất định là thế, lúc đó cháu sẽ dùng điện thoại di động quay lại màn hình ti vi khi đó, chờ mẹ cháu trở về sẽ đưa cho mẹ xem.”
“Ý tưởng này rất hay đó.” Bà ngoại gấp lại chiếc thảm mỏng gọn gàng, đặt sang bên cạnh mới đứng lên, ngẩng đầu dặn dò Văn Tiêu, “Bây giờ không còn sớm, bà đi ngủ trước, Tiêu Tiêu, cháu làm bài tập xong cũng ngủ sớm một chút, biết không?”
Văn Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Trở lại phòng ngủ, đặt ly nước lên bàn học, dưới ánh sáng trắng của đèn bàn, hơi nóng lởn vởn bay lên.
Văn Tiêu ngồi xuống ghế, cầm bút trong tay quay vòng, không khỏi thẫn thờ.
Cho đến khi cửa sổ truyền lên tiếng “cạch”.
Văn Tiêu đứng dậy, đẩy cửa sổ thủy tinh ra, nhìn xuống phía dưới tìm người.
Bây giờ đã quá muộn, trên đường không còn ai nữa.
Dọc theo con phố, có một người đang đứng cạnh đèn đường, vẻ mặt và ngũ quan không nhìn ra rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy vai hắn nhuộm đầy ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường.
Là Trì Dã.
Văn Tiêu xuống tầng, Trì Dã đang chờ ở cửa, trong tay xách một túi nilon nhỏ, bên trong đựng một nắm đất.
“Cậu tìm đất ở đâu vậy?”
“Luống hoa dưới tầng, tôi đào đất ở đó, có con mèo hoang chạy vụt qua nhìn chằm chằm, tôi giải thích với nó ở chỗ này, dạy cho nó cách đào đất thế nào.” Trì Dã khoe túi nilon nhỏ trong tay mình, “Ném lên cửa sổ nhà cậu sẽ không làm vỡ kính.”
Văn Tiêu: “Sao lại dùng phương pháp nguyên thủy này?”
“Điện thoại di động hết pin, tôi cũng không thể nào đứng dưới tầng gào lên rằng ‘Văn Tiêu, ra đây gặp tôi một lát’ được, như vậy có khác nào mấy bộ phim thần tượng nghèo nàn cổ hủ kia đâu. Tôi không làm được thế.” Trì Dã cười ung dung, “Vì vậy dùng phương pháp nguyên thủy là tốt nhất.”
Hai người bước đi vài bước, “Hôm nay cậu đến bệnh viện sao?” Lời này của Văn Tiêu không phải nghi vấn, mà là trực tiếp khẳng định.
Vẻ mặt Trì Dã trong nháy mắt đờ đẫn, lại gắng gượng ra vẻ thoải mái, “Làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ theo dõi sau lưng tôi sao?”
“Trên người cậu có mùi nước khử trùng của bệnh viện.” Bỗng nhiên Văn Tiêu lại gần Trì Dã, ngửi một cái, “Bây giờ không ngửi thấy nữa.”
“Có thể do gió thổi bay hết rồi.” Khóe miệng Trì Dã thu lại nụ cười, “Mẹ tôi vào RICU, phòng điều trị nguy kịch.”
Bước chân của Văn Tiêu khựng lại vài giây.
Dưới ánh sáng ảm đạm, người trước mắt tựa như phải đỡ lấy gánh nặng nghìn cân, bờ vai người thiếu niên chưa đủ vững chãi khiến người ta lo lắng có phải một lúc nào đó, hắn sẽ sụp đổ hay không.
Đối diện trước ánh mắt của Văn Tiêu, giọng nói của Trì Dã nhẹ như sương mù lơ lửng trong đêm, lại có chút khàn khàn, bên trong chất chứa đầy phiền muộn mà chính hắn cũng không thể hiểu nổi.
“Vì vậy, muốn qua nhìn cậu một lúc.”