Đầu giờ truy bài sáng ngày hôm sau, giống như người quen ba năm trời chưa gặp lại nhau, trong lớp học người người trao đổi đáp án, không thì cũng ngồi ăn sáng, khí thế ngút trời. Triệu Nhất Dương lại phát hiện ra cái cậu ngồi sau lưng mình từ lúc ngồi xuống ghế đã bắt đầu an tĩnh nghiêm túc đọc sách, rất nhanh đã qua hơn nửa tiếng, tư thế và biểu cảm kia đều không thay đổi.
Ôm tâm tư muốn biết “rốt cuộc đại ca đang đọc hiểu tài liệu phụ đạo gì” trong lòng, Triệu Nhất Dương quay người xuống, cúi thấp đầu nhìn chữ trên bìa sách, “Cách phối hợp màu sắc….trang phục và phụ kiện?”
Đọc lại mấy chữ trên bìa sách một lần nữa, giây đầu tiên Triệu Nhất Dương còn tưởng mình nhìn nhầm, “Không phải chứ Văn Tiêu, cậu đây là, chuẩn bị phát thế khởi công* theo ngành thiết kế thời trang chuyên nghiệp hả? Không chỉ lão Hứa, nếu hiệu trưởng biết được ngay lập tức có thể biểu diễn một màn khóc lóc vì hài lòng mất!”
*phát thế khởi công: nghĩa như bắt đầu/khởi xướng/phát động….
Dựa vào tiêu chuẩn của Văn Tiêu như bây giờ, ở trường có không ít giáo viên đều để ý đến cậu, chỉ cần khả năng học tập của Văn Tiêu không biến chuyển thất thường thì chuyện thi được vào Đại học không có gì bất ngờ, việc này đã lan truyền khắp cả trường, thủ khoa của trường chắc chắn là cậu.
Ánh mắt Văn Tiêu không rời trang sách, giải thích, “Biết khuyết điểm của mình, bổ túc khuyết điểm.”
Bổ túc cái gì mà bổ túc, có liên quan gì đến phối hợp màu sắc trang phục và phụ kiện sao? Lại bị hai chữ “khuyết điểm” kia ghim vào lòng, Triệu Nhất Dương che ngực đau xót xúc động, “Trường chúng ta không chia ban Văn – Lý, Ngữ văn Toán học Ngoại ngữ Hóa học Sinh học đều là khuyết điểm của tôi, đều đặn bằng nhau!”
Giọng nói của cậu ta không nhỏ, mấy người phía trước đều quăng ánh mắt trào phúng nhìn sang—–thành tích của mấy người toàn đứng top đầu, dám còn mặt mũi nói mình có 6 môn yếu kém? Đúng là ngụy quân tử*!
*ngụy quân tử: kẻ giả nhân giả nghĩa
Trên hành lang ngoài cửa truyền đến âm thanh đôi giày da bước trên mặt đất, trong lớp học đều là những người bách chiến trăm trận đầy kinh nghiệm, thu dọn hết di động tạp chí truyện tranh, một giây sau trên mặt bàn đã trống trơn.
Lão Hứa vào lớp, nhìn qua phòng học với tinh thần phấn khởi, cực kỳ vui mừng, “Tinh thần học tập của các bạn học thật đáng khen, rất đáng khích lệ!” Ông đi lên bục giảng, “Mới vừa rồi bảo vệ trường vừa báo tin cho chủ nhiệm lớp chúng ta, để mọi người cẩn thận chú ý, hiện này nạn trộm cắp điện thoại di động trong trường càng ngày càng diễn ra nghiêm trọng, tuần trước một trường Cao trung đã bị trộm mười mấy cái điện thoại. Mặc dù chúng tôi luôn yêu cầu các em không được mang theo di động đến trường nhưng tôi và các em đều biết rõ, chắc chắn các em sẽ không nghe lời…”
Triệu Nhất Dương vừa mua điện thoại di động mới, nghe xong vội vàng thò tay vào trong cặp sách của mình.
Đến khi lão Hứa thông báo xong rời đi, Triệu Nhất Dương quay đầu, nhận ra Văn Tiêu vẫn còn nghiêm túc đọc quyển sách phối hợp trang phục kia, thỉnh thoảng còn dùng bút đánh dấu nhiều màu gạch gạch vài dòng.
Mãi cho đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Văn Tiêu thu dọn đồ đạc, nhét cả cuốn sách kia vào cặp sách, Triệu Nhất Dương buồn bực: Chẳng lẽ đó thật sự là một quyển thiên thư*, bên trong đều viết những kiến thức trọng tâm?
*thiên thư: sách trời
Từ trạm xe buýt đi thẳng đến đường Cửu Chương, cửa tiệm hai bên đường đã đóng gần hết, chỉ còn một quán mỳ mới mở vẫn còn thưa thớt hai bàn khách, bà chủ đang lau chùi đèn cửa mới tinh tươm.
Lúc đến tiệm nhà Trì Dã, Văn Tiêu thấy hắn đang đứng trước chậu cây xanh trước mặt, cầm kéo cắt tỉa cành cây. Thời tiết đã trở nên ấm áp, nhiệt độ càng ngày càng cao. Áo hoodie trên người Trì Dã có hơi nóng, ống tay áo kéo lên một nửa lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc. Quần vẫn là quần túi hộp màu xám tro khiến Văn Tiêu không khỏi nghi ngờ, người này một năm bốn mùa có phải đều mặc cùng một cái quần này không.
“Tại sao lại đến đây?” Trì Dã vừa ngẩng đầu lên đã thấy người, lúc nói chuyện còn rất tự nhiên cười tươi, tay hắn cầm kéo tỉa hoa, “Tôi nhớ lần trước thảo luận với cậu cái cây này còn có thể sống không, mặc dù vẫn luôn nghĩ nó sẽ chết nhưng bây giờ nhìn lại, hẳn là có thể sống.”
Nhặt cành cây khô rơi trên đất lên, Trì Dã dùng đầu nhọn của cây kéo đâm vào mầm non xanh lá mới nhú to bằng móng tay, “Nhìn xem, vẫn còn sống. Nhìn màu sắc thế này có phải trạng thái không tệ không?”
Văn Tiêu đứng gần cũng nhìn thấy, “Ừ, thời tiết ấm áp, qua một thời gian nữa chắc chắn lá mới sẽ lên nhiều hơn.”
Chờ đến khi Trì Dã rửa tay xong đi ra, cậu kéo khóa mở cặp sách lấy ra một thứ, “Cho cậu.”
“Sách? Phối hợp màu sắc cho trang phục và phụ kiện? Đây là thứ gì vậy?” Trì Dã nhận sách trong tay, tùy ý lật vài trang, nhận ra bên trong có mấy trang được gập lại, nội dung còn được bút đen và bút đỏ đánh dấu lại.
Văn Tiêu: “Sau này lúc mua quần áo cho Nha Nha có thể tham khảo quyển sách này. Nếu như không có nhiều thời gian, có thể dựa vào nội dung chính tôi đã đánh dấu sẵn, bên cạnh đã vẽ sơ đồ rồi.”
Trì Dã ngạc nhiên: “Trời ạ, thầy Tiểu Văn, xử lý quyển sách này cậu mất bao nhiêu thời gian?”
Ấn đường Văn Tiêu hơi nhăn lại, “Cả ngày, còn khó hơn cả Vật lý.”
Trì Dã thật sự đã nghe ra được ý than phiền trong giọng nói bình thường của Văn Tiêu, hắn bị chọc cười, cất sách xong nói, “Nhất định sẽ không phụ tâm huyết của thầy Tiểu Văn, học tập cho thật tốt, phải khiến Nha Nha không quá xấu xí.”
Văn Tiêu sửa lại lời hắn, “Nha Nha không xấu xí, xấu xí chẳng qua là do cách phối đồ, vấn đề nằm ở tôi và cậu.”
Bị hai chữ “vấn đề” này nhắc nhở, Trì Dã mới nhớ ra, “Quên mất, tôi đang đun nước!”
Trong phòng bếp đơn sơ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt bàn đặt mấy cây cải xanh đã được rửa sạch, một bịch mỳ sợi, còn có hai quả trứng gà. Nước trong nồi đã sôi sùng sục, bong bóng nổi lên kèm theo hơi nước bốc nghi ngút.
Trì Dã vặn nhỏ lửa, hỏi Văn Tiêu cùng vào: “Trước khi cậu đến tôi đang định nấu mỳ trứng gà cải xanh, đói không, có muốn ăn cùng không?”
“Ăn khuya?”
“Không phải, cơm tối ăn muộn, bây giờ mới được ăn.”
Ở độ tuổi này bụng đói rất nhanh, đã đứng ở trong bếp lại còn được Trì Dã hỏi như vậy, Văn Tiêu liền thấy đói, cậu thành thực trả lời: “Muốn.”
Nghe cậu nói muốn, Trì Dã lấy hai quả trứng gà từ trong hộp nhựa trong suốt ra, “Mỗi người một quả trứng chiên, cậu nhìn xem, đây không phải mỳ bình thường đâu, đây là mỳ cải xanh phiên bản sang trọng.”
Trong chốc lát, mỳ sợi và cải xanh được lấy ra, đặt quả trứng gà được chiên ngon lành lên trên, hương thơm xộc vào mũi.
Bàn ghế đã dọn xong, hai người mỗi người cầm đôi đũa, ngồi đối mặt nhau, ánh đèn ấm áp rọi xuống đỉnh đầu. Phần bị cháy xém của miếng trứng vàng càng tăng thêm một phần óng ả hấp dẫn.
Một tô mỳ ăn chẳng mất bao lâu đã xong, Trì Dã cầm đũa, quan sát người đối diện vẫn đang thong thả ăn mỳ, cảm thấy tư thế ăn mỳ của bạn cùng bàn cũng thật đẹp mắt.
Có thể do ánh sáng, hoặc là do gương mặt hơi nóng, sắc mặt hơi tái nhợt của Văn Tiêu đã hồng lên, nhất là đôi môi bình thường không có huyết sắc, bây giờ cũng đậm hơn mấy phần.
Ngón cái theo bản năng xoa vào nhau, trong phút chốc khiến Trì Dã nhớ đến lần trước Văn Tiêu uống say, xúc cảm khi ngón tay hắn chạm qua môi cậu vẫn còn rõ.
Trong lòng như có lửa đốt, ban đầu chỉ một chút xíu nhưng càng ngày càng dữ dội.
Đầu ngón tay Trì Dã nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn bình thường, hắn kiềm chế mấy lần, vẫn không thể khắc chế được, cuối cùng nhịn không được đưa tay qua, ngón cái chạm lên môi Văn Tiêu một chút.
Văn Tiêu ngước mắt lên, nghi ngờ: “Sao thế?”
Cố ra vẻ tự nhiên thu tay lại, Trì Dã giải thích, “Miệng cậu dính chút dầu.”
Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Trì Dã, mấy giây vẫn chưa lên tiếng. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời như vậy khiến tất cả suy nghĩ thầm kín của Trì Dã như không có đường nào chạy trốn.
Ngay lúc cổ họng Trì Dã khô khốc, hắn nghe thấy Văn Tiêu hỏi, “Bây giờ sao rồi?”
“Bây giờ hết rồi.”
“Ừ.” Văn Tiêu cúi đầu xuống lần nữa, tiếp tục cắn miếng trứng chiên đang ăn dở chưa xong.
Nhìn chăm chú người ngồi đối diện, Trì Dã rõ ràng đã nhận ra được, trong tim hắn như có cả một khu rừng nguyên sinh bên trong, lửa chỉ mới bùng cháy nhưng trong nháy mắt đã lan ra khắp bầu trời và mặt đất.
Muốn nói rằng “Cậu cứ ăn đi, tôi ra ngoài cửa hóng gió” nhưng hết lần này đến lần khác muốn mở miệng, nửa chữ đều không thốt ra được. Hắn chỉ cưỡng ép bản thân dời tầm nhìn ra chỗ khác, nhìn chằm chằm nghiên cứu mặt bàn gỗ, một mực muốn tĩnh tâm.
Lại nhớ đến buổi họp phụ huynh ngày hôm đó, Văn Tiêu đưa cho hắn bông hoa lê kia có ý nghĩa tĩnh tâm, lại nhớ đến lần Văn Tiêu uống say, hỏi cậu tại sao không để người thân đến họp phụ huynh, Văn Tiêu nói rằng, Trì Dã sẽ khó chịu.
Mặc dù vẫn nhìn chằm chằm hoa văn gỗ trên mặt bàn không chớp mắt nhưng trong đầu hắn tràn đầy suy nghĩ về người ngồi đối diện kia.
Mấy phút sau, Văn Tiêu buông bát đũa xuống, “Tôi ăn xong rồi.” Nói xong, cậu đứng dậy thu dọn bát mang đi rửa.
Trì Dã đi theo sau cậu.
Đặt bát đã rửa sạch sang một bên, Văn Tiêu nhớ ra, “Sáng sớm hôm nay lão Hứa có nói, ở cổng trường có nạn trộm cắp điện thoại di động, cậu cẩn thận một chút.”
“Ừ,” Trì Dã lười biếng đáp lại, lại nói, “Đúng rồi, hai ngày tới tôi cũng không đến trường.”
Văn Tiêu không ngẩng đầu: “Sao đột nhiên lại nói với tôi?”
Nụ cười của Trì Dã uể oải: “Dĩ nhiên là để bạn cùng bàn sẽ không vì thiếu bóng dáng của tôi mà lo lắng sợ hãi.”
Dòng nước chảy đọng lại trên tay Văn Tiêu, cậu rũ hàng mi dày, mấy giây sau mới trả lời: “Vậy cũng đừng như lần trước, xảy ra chuyện khiến người khác lo lắng.”
Trong lòng Trì Dã nảy lên, giống như bị móng vuốt của mèo cào nhẹ qua, hắn dựa lưng lên gian bếp, kề sát bên cạnh Văn Tiêu, quay đầu quan sát nghiên cứu biểu cảm trên gương mặt cậu, “Thật sự lo lắng cho tôi hả?”
Sợ mất tập trung, ngay cả âm tiết trong giọng nói cũng nhẹ hơn một chút.
Văn Tiêu ngẩng đầu, quét mắt qua vết sẹo nhỏ dài dưới mắt Trì Dã, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt hắn, không có điểm nào mơ hồ mà trả lời rõ ràng, “Đúng, lo lắng cho cậu.”
Ánh mắt hai người trong veo sáng rực, tràn đầy nhuệ khí tươi mát của tuổi trẻ.
Trong lúc nhất thời, hai người không nói gì.
Cuối cùng Trì Dã mở miệng trước, lên tiếng phá vỡ bầu không khí đình trệ, “Đại hội thể thao có phải sắp đến không? Lên lớp 12 sẽ không được tham gia nên coi như đây cũng là lần cuối cùng trong ba năm học Cao trung.”
Trong đầu Văn Tiêu đang nhớ ra, “Hình như có người đến ghi danh hạng mục.”
“Hình như?”
“Có người hỏi tôi muốn tham gia cái gì, mỗi người chọn một, lúc ấy tôi đang làm đề Hóa học, tùy tiện nói hạng mục đầu tiên.” Văn Tiêu hỏi Trì Dã, “Hạng mục đầu tiên là môn gì?”
“Chạy 100m nam.” Trì Dã bổ não tưởng tượng ra vài thứ, “Bạn cùng bàn, có phải lúc đó ngay cả mặt mũi người hỏi cậu thế nào cậu cũng không nhớ đúng không, chữ cũng không đọc, trong đầu chỉ toàn Na2O?”
Văn Tiêu không phản bác, “Cậu ghi danh không?”
“Tôi không đăng kí, ngày hôm đó có đến trường được hay không vẫn còn là một ẩn số.” Trì Dã nhích lại gần, cong môi cười, “Bạn cùng bàn, phải cố gắng cả phần của tôi đó, cố lên nhé.”
Sau lần nhắc cho Trì Dã, Văn Tiêu mới nhận ra trong lớp gần như tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này. Áp lực học tập quá lớn, mỗi ngày trôi qua đều nhàm chán lại phiền phức, chỉ cần có nửa cơn gió thổi qua, toàn bộ khối lớp đều sẽ nghe tiếng động mà hóng hớt.
Ban đầu ủy viên văn thể mỹ* muốn tổ chức tập luyện tiết mục biểu diễn lúc vào sân nhưng bị lão Hứa đuổi về, “Lúc họp phụ huynh đã nói rồi, vì không muốn học sinh lớp 11 bị ảnh hưởng việc học cho nên sẽ không tốn thời gian ra sân của các em, lớp 11 không cần tiết mục biểu diễn. Có lớp 10 biểu diễn cho các em xem còn không vui sao?”
*ủy viên văn thể mỹ: lớp phó văn thể mỹ
Trong lớp mọi người cùng rất thất vọng——-bọn em muốn bị ảnh hưởng, bọn em muốn bị trì hoãn! Bọn em đều tự nguyện mà!
Sau khi tiếng chuông phấn khởi của giờ tự học buổi tối reo lên, mấy người theo dòng người rời khỏi lớp, Triệu Nhất Dương làm ra tư thế đến gần rổ ném bóng, “Lần này Đại hội thể thao cũng thật là…hầy, mặc đồng phục giống nhau như đúc, tất cả ngốc nghếch cười hề hề hô khẩu hiệu, đi vòng quanh nửa cái sân tập rồi vẫn phải tiếp tục đứng ngu tại chỗ cười hề hề nghe lãnh đạo giáo viên phát biểu, không có tinh thần gì hết.”
Hứa Duệ đeo cặp sách ngay ngắn, “Đúng thật không có ý nghĩa, nhưng mà dù gì cũng coi như được hai ngày nghỉ. Hai ngày không phải lên lớp đó, đối với kỳ nghỉ đông chỉ có 10 ngày của trường chúng ta mà nói, đây thực sự là điều xa xỉ!”
Triệu Nhất Dương liếc cậu ta một cái, “Cũng có lý.”
“Đương nhiên, Plato* đã từng nói, chỉ khi mọi người học được cách tự an ủi bản thân, họ mới có thể hạnh phúc dài lâu.” Hứa Duệ đỡ mắt kính, “Nhưng mà vẫn có ngoại lệ, nghe nói đội múa còn muốn biểu diễn văn nghệ khai mạc, đội múa của trường không phải cùng khối với chúng ta sao, khối 12 lui rồi, khối 10 chẳng có mấy người, vẫn là khối chúng ta là chủ lực. Như vậy bốn bỏ năm lên*, coi như lớp 11 chúng ta vẫn có tiết mục biểu diễn ra sân.”
*Plato: một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Socrates là thầy ông.
*bốn bỏ năm lên: là một quy tắc làm tròn số
Thượng Quan Dục ở bên cạnh bình luận, “Học ủy, ông thật sự đã lĩnh ngộ được tinh hoa của làm tròn số.”
Hứa Duệ được khen một câu đã lên mặt, “Đó là điều đương nhiên!”
Đèn trên hành lang lớp học có đoạn hỏng có đoạn tốt, chợt lóe lên một cái, Hứa Duệ xoa xoa cánh tay, “Nếu không phải trước sau đều có nhiều người như vậy, thật là giống đèn báo hiệu ma xuất hiện!”
Triệu Nhất Dương cười cậu ta, “Lá gan của cậu là dây vonfram của bóng đèn sao?”
Cả bọn chia tay ở cổng trường, Văn Tiêu lên xe buýt 117 về, tìm chỗ ngồi sau cùng ngồi xuống.
Là một trong những chuyến muộn nhất, hơn nửa buồng xe trống không, xe chạy lắc lư, Văn Tiêu nhìn ra khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ lại câu Toán học cuối cùng làm lúc nãy một lần.
Sau khi Trì Dã tính toán thời gian lên xe thì nhìn thấy cảnh này.
Bạn cùng bàn của hắn một thân khoác áo đồng phục xanh trắng, ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, chỉ lộ ra gò má. Trong buồng xe trống trải, ánh sáng của đèn đường hai bên đường không ngừng biến đổi, bay vút trên người cậu, đi tới đi lui, giống như một bộ phim điện ảnh lỗi thời không tiếng động.
Mà hắn, giây phút này là người xem duy nhất.
Bình tĩnh quan sát một lúc, Trì Dã phát hiện Văn Tiêu nghiêng người theo sự lắc lư của xe buýt, từ từ ngủ gật. Trong chốc lát, đầu cậu lệch sang một bên, trán nhẹ nhàng đập vào cửa kính trong suốt.
Dù vậy người vẫn chưa tỉnh.
Đi qua hành lang hẹp dài đến ngồi xuống hàng cuối cùng, Trì Dã đưa tay chạm lên mái tóc của Văn Tiêu, nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên vai mình.
Văn Tiêu vô thức cựa quậy, Trì Dã không buông tay, lại thấp giọng trấn an, “Là tôi.”
Tựa như trong tiềm thức đã xác định được thân phận người này, lông mi khẽ run rẩy của Văn Tiêu bình tĩnh lại. Cậu dựa lên vai Trì Dã, sống mũi thẳng tắp bị ánh sáng nghiêng ngả rọi vào trong bóng tối.
Cố định lại tư thế, Trì Dã thoáng cúi đầu xuống chỉ nhìn thấy lông mày và đôi môi của Văn Tiêu, không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, hắn mới dùng chóp mũi cùa mình nhẹ nhàng chạm lên đầu Văn Tiêu.
Trong không gian thiếu ánh sáng mờ ảo, ngón tay đặt trên đùi của Văn Tiêu khẽ run lên.