Chương 16
Gia Khánh ra về, Hạ Vy dựa lưng vào cửa, ôm tim thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ trước đến nay cô đều không có sức phản kháng trước anh. Cô sợ sẽ mất đi lý trí vượt quá giới hạn giống những lần trước đó.
Gia Khánh giống như quả bom hẹn giờ vậy, chỉ cần ở gần anh, Hạ Vy sợ bất thình lình chạm phải sẽ nổ đến tan xương nát thịt, không còn cách quay đầu.
Không biết hai điều kiện còn lại đang chờ đợi cô sẽ là gì đây? Hạ Vy cứ nghĩ rằng tự tay chặt đứt sợi dây ràng buộc, cả hai sẽ chẳng còn dính líu với nhau nữa. Thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn day dưa không dứt. Cho đến tận hôm nay lại xuất hiện hai điều kiện kia buộc chặt họ. Cô thấy bản thân đầy tội lỗi, biết hai người không có kết quả, mà tận sâu thẳm trong tim vẫn khát khao muốn anh.
Hạ Vy nặng nề nhắm mắt, khuôn mặt đầy đau khổ và dằn vặt. Tuy không muốn thừa nhận nhưng cô thấy bản thân giống như từ bạn gái bí mật chuyển sang làm người tình bí mặt. Cả hai thân phận đều không thể phơi bày ra ánh sáng, thứ cô muốn không phải thế. Thứ cô muốn là quang minh, công khai đứng bên cạnh anh. Muốn cả thế giới biết cô là bạn gái anh. Đáng tiếc, cả đời này anh không thể cho cô được. Còn cô không muốn tiếp tục sống mệt mỏi như thế này nữa. Bốn năm là quá đủ rồi.
Hai người đâu thể giống trước kia, bây giờ họ đã kéo theo Vân Thi, Duy Nam vào cuộc. Họ phải có trách nhiệm với hai người kia.
Hạ Vy thầm suy tính, tìm cách mau chóng kết thúc mối quan hệ mập mờ này đi. Đúng vậy chỉ cần mười lăm tỷ kia nằm trong tay, Gia Khánh sẽ chẳng còn lý do gây khó dễ cô nữa. Nghĩ vậy, cô thấy tâm tình tốt lên không ít.
Chuông điện thoại trên bàn reo vang từng hồi kéo Hạ Vy thoát khỏi mở suy nghĩ hỗn độn. Cô tiến đến bàn lấy lên xem thì thấy người gọi là bà ngoại. Không hiểu sao bỗng thấy lòng bồn chồn, tâm trạng thoáng bất an. “Alo cháu nghe.” Tim Hạ Vy đập thình thịch, lo lắng đến siết chặt điện thoại. “Vy hả con, thằng bé xảy ra chuyện rồi. Con mau về đây. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào đầy lo lắng của bà ngoại.
Hạ Vy thấy tim mình giống như ngừng đập, ruột gan nóng bừng, vội vã thay quần áo, đón xe đến nhà bà ngoại. Hạ Vy đứng chờ xe mà lòng nóng như lửa đốt, lúc ngồi lên xe bác tài chưa kịp hỏi cô đã đọc địa chỉ, sau đó hối thúc: “Bác lái xe nhanh nhanh giúp cháu, cháu có việc rất gấp
Biểu hiện lo lắng của Hạ Vy rất rõ ràng đến cả bác tài xế taxi cũng nhận ra, vì vậy tốc độ lái xe cũng nhanh hơn.
Xe băng băng lao vút trên đường, hai tay Hạ Vy đan chặt vào nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong xe mau đến nhà. “Bác ơi! Lái nhanh giúp cháu.” Hạ Vy chẳng thể nhớ rõ số lần mình thúc giục nữa. Cô gấp đến muốn khóc. Bác tài có lẽ vì thông cảm cho cô, nên không hề phàn nàn, lựa chọn đi những con đường tắt nhất có thể.
Ngày thường từ căn hộ Hạ Vy đến nhà bà ngoại, lái xe phải mất gần một tiếng. Hôm nay chỉ tầm nửa tiếng là đến nơi.
Hạ Vy vội vã tính tiền, chẳng kịp chờ bác tài trả tiền thừa đã nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh vào nhà.
Từ xa Hạ Vy đã trông thấy bà ngoại đứng ở cửa, vẻ mặt ngóng trông nhìn ra cổng.
Bà Tư nhìn thấy Hạ Vy liền mừng rỡ đi đến đón: “Con về rồi mau vào nhà xem thằng nhỏ” “Sóc con bị sốt lâu chưa bà?” Hạ Vy bước vội theo bà Tư vào nhà. “Sốt từ chiều, bà làm nhiều cách rồi mà thằng nhỏ mãi không hết sốt. Bà Tư lau lau nước mắt chảy ra, nghẹn ngào.
Hạ Vy chạy nhanh vào phòng, trên giường ngủ là một bé trai tầm ba tuổi, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp yếu ớt. Cô lao đến bên giường, đưa tay chạm vào trán cậu bé. Trán cậu rất nóng, cô cuống quýt: “Nóng quá, phải đưa Sóc con đi bệnh viện.
Hạ Vy ôm cậu bé vào lòng, bà Tư vội vàng đến đưa áo khoác, cô nhận lấy dịu dàng mặc cho cậu.
Gia Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy Hạ Vy, cậu vô cùng mừng rỡ muốn vươn tay ôm cô, nhưng toàn thân rất nóng, rất khó chịu, không có sức lực chỉ yếu ớt nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi! Con khó chịu quá
Hạ Vy đau lòng, hai mắt đỏ hoe, cúi xuống hôn hôn lên trán Gia Bảo dịu dàng dỗ dành: “Mẹ đây. Ngoan! Đừng sợ. Chúng ta đến bệnh viện, rất nhanh con sẽ hết khó chịu. Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy góc áo Hạ Vy. “Dạ. Con không sợ. Mẹ đừng khóc. Sóc không có đau. Thật đó.”
Hạ Vy lau nước mắt, mỉm cười gật đầu: “Sóc của mẹ giỏi nhất. Mẹ không khóc.
Gia Bảo nhoẻn miệng cười, sau đó mệt mỏi thiếp đi.
Gia Bảo từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nghe lời, chín chắn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Mỗi lần Hạ Vy về thăm cậu đều nhào vào lòng, luôn miệng nói nhớ cô, cả ngày dính lấy cô như cái đuôi nhỏ. Lúc cô rời đi cũng không có khóc, chỉ ôm cổ cô nũng nịu, đòi cô phải mau về thăm cậu.
Hạ Vy rất yêu thương Gia Bảo, nhưng cũng rất áy náy với cậu vì không thể làm tròn nghĩa vụ một người mẹ ở bên chăm sóc cho cậu hằng ngày. Cô gọi xe, ôm Gia Bảo trong lòng, thay cậu trùm kín cẩn thận, mới ra cửa.
Bà Tư rất muốn theo đến bệnh viện nhưng bà biết đi theo chỉ có gây thêm phiên cho Hạ Vy. Tiễn hai mẹ con ra cổng, bà dặn dò: “Đi cẩn nhận nha con, đến bệnh viện rồi gọi điện báo bà” “Con biết rồi. Ngoại vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Hạ Vy mở cửa kính xe, vẫy tay với bà Tư.
Bà Tư gật đầu nhìn theo bóng dáng xe khuất xa, mới chậm chạp bước vào nhà. Bà thở dài, kìm không được lại rơi nước mắt. Số con bé sao mà khổ quá! Một mình khổ cực, vất vả nuôi con, rồi lo lắng cho tương lai Hạ Vy, sợ vì Gia Bảo mà bỏ lỡ chuyện cưới chồng.
Bà biết phụ nữ đã có con dù ở thời đại nào gia đình chồng cũng khó mà chấp nhận. Nghĩ thế khuôn mặt già nua hiện lên nét sầu lo, phiền muộn. Chỉ mong có một người đàn ông nào đó thật lòng yêu thương, chăm sóc cho con bé và có thể chấp nhận Gia Bảo, thì bà mới có thể yên lòng.
Bà càng thêm giận tên đàn ông bội bạc đã bỏ hai mẹ con Hạ Vy. Lúc bà biết tin cô đã mang thai, đứa bé trong bụng đã hơn ba tháng, khi ấy bà thật sự chết khiếp và ngỡ ngàng. Suốt quá trình mang thai hay đến lúc sinh con, anh ta cũng không hề xuất hiện. Bà có gặng hỏi cô về bố đứa bé, nhưng cô không chịu nói chỉ cúi đầu im lặng buồn bã. Qua nhiều lần hỏi không thành, bà cũng không hỏi nữa sợ cô nhớ đến chuyện cũ lại đau lòng.
Hạ Vy nhìn Gia Bảo đang ngủ say trên giường bệnh khuôn mặt trở nên ôn hòa và dịu dàng. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, khỏe môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Gia Bảo rất giống Gia Khánh, cứ như từ một khuôn đúc ra vậy, nhất là đôi mắt. Mỗi lần nhìn con, cô liền nhịn không được mà nhớ đến anh. Đáng tiếc, cô không dám cho anh biết đến sự tồn tại của con.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!