Chương 18
Thảo Cầm Viên là mô hình sở thú mở lớn nhất ở thành phố, nằm tọa lạc trên cung đường phồn hoa, náo nhiệt. Sở thủ quy tụ hơn tám trăm cá thể và trên một loài thú trong đó có nhiều loài đang có nguy cơ tuyệt chủng, là một trong những top địa điểm du lịch nổi tiếng, hằng năm thu hút rất đông lượng khách du lịch trong và ngoài nước đến đây tham quan.
Các loài thú được sinh sống trong không gian mở, ngăn cách với du khách bằng các dòng sông, suối để tạo cảm giác thân thiện, giúp du khách cảm thấy được hòa mình vào thiên nhiên hoang dã. Đặc biệt, vườn thú có đa dạng các chủng loài và đã thành công nhân giống các loài như voọc, hươu cao cổ, ngựa vắn, hổ,…
Gia Bảo rất muốn đi sở thú chơi, hôm nay nhân dịp sinh nhật cậu, Hạ Vy đưa cậu đến Thảo Cầm Viên. Cậu bé rất vui, từ lúc vào cổng đến giờ, luôn tò mò quan sát, ngó nghiêng xung quanh nhìn các loài động vật, chiếc miệng nhỏ nhắn không ngừng ríu rít: “A! Đây là hổ. Oa hổ to quá. “Mẹ ơi xem con khỉ leo cây kìa. “Đây là gấu nè, con nhìn thấy gấu trên ti vi rồi giống y chang con này luôn.
Gia Bảo nắm lấy tay Hạ Vy, kéo cô lên cầu tham quan voi. Trên cầu tụ tập rất đông người, đa số là các bậc cha mẹ dẫn con đi tham quan. Xung quanh tràn ngập tiếng nói non nớt, ngây thơ của đám trẻ.
Gia Bảo nhìn không chớp mắt mấy con voi, gương mặt sáng bừng, vừa mang theo hưng phấn lại có chút tò mò. “Sóc con cười lên, mẹ chụp nào.”
Gia Bảo lập tức quay đầu, cười toe toét, tay giơ hai ngón tay lên.
Hạ Vy chợt thấy lòng mềm nhũn, ánh mắt nhìn Gia Bảo ngập tràn dịu dàng cùng yêu thương cưng chiều. “Hạ Vy?” Bên cạnh truyền đến một giọng nữ.
Hạ Vy ngước mắt, trông thấy người gọi liền sửng sốt. “Đúng là Hạ Vy rồi.” Cô gái cắt tóc đầu nấm có khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, lúc nhìn rõ Hạ Vy, thì vô cùng kích động.
Hạ Vy cũng nhận ra cô gái này, đây là An Thanh, bạn thời đại học, học cùng lớp với cô, có điều cả hai không thân, ngày trước thỉnh thoảng nói chuyện với nhau đội cầu. An Thanh ngày ấy là một cô gái rất năng động, hoạt bát, các sự kiện văn nghệ ở trường, lớp cô ấy đều nhiệt tình tham gia, còn là chủ nhiệm của câu lạc bộ sự kiện truyền thông ở trường. Nên cho dù không thường tiếp xúc với nhau, cô vẫn dễ dàng nhận ra An Thanh. “Lâu rồi không gặp” Hạ Vy mỉm cười chào.
An Thanh cười cảm thán: “Đúng vậy. Không ngờ chúng ta có thể gặp nhau ở đây. Thật trùng hợp.” Sau đó quay sang giới thiệu Hạ Vy với cậu bạn đi cùng: “Đây là Hạ Vy bạn đại học của em. Còn đây là Minh Tuấn bạn trai của mình”
Hạ Vy bây giờ mới chú ý đến cậu bạn đứng bên cạnh An Thanh, Minh Tuấn có dáng người cao gầy, khuôn mặt thân thiện, hiền lành, đôi mắt đen nhánh ẩn sâu lớp kính cận, khi cười lộ ra chiếc răng khểnh trông rất đáng yêu. “Chào bạn.” Hạ Vy gật đầu chào.
Minh Tuấn cũng nhiệt tình chào lại: “Chào bạn. Rất vui khi được gặp bạn.”
An Thanh chợt nhìn thấy một bé trai đáng yêu, dùng đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn mình đang ôm đùi Hạ Vy, cô kích động khom người xoa đầu cậu nhóc: “A! Nhóc đáng yêu quá!”
Gia Bảo được khen liền cười hip mắt, cất giọng ngọt ngào làm trái tim An Thanh muốn tan chảy: “Em cảm ơn chị a!”
An Thanh nhịn không được đưa tay nhéo một bên má trắng trắng, hồng hồng, phúng phính kia. “Ngoan quá!” An Thanh hưng phấn nhìn Hạ Vy tò mò hỏi: “Cậu nhóc này là?”
Hạ Vy thoảng bối rối, không thể nói Gia Bảo là con trai mình được, khom người bể cậu vào lòng, qua loa nói: “Là cháu ngoại của mình.”
Hạ Vy biết mình đã làm tổn thương Gia Bảo. Nhưng không còn cách nào khác, cô không thể thừa nhận cậu là con trai mình được.
An Thanh không hề nghi ngờ gật gù nói: “Trông rất giống cậu, mình còn tưởng là con cậu đấy.”
Hạ Vy cười gượng, không dám cúi đầu nhin Gia Bảo, cô sợ bắt gặp gương mặt thất vọng của con trai.
An Thanh đứng trò chuyện với Hạ Vy một lúc rồi cùng Minh Tuấn rời đi. Cô cúi đầu nhìn Gia Bảo, cậu đang nghiêng đầu tò mò nhìn mấy con voi.
Hạ Vy hôn má Gia Bảo, cất giọng áy náy: “Mẹ không nói Sóc là con trai mẹ, Sóc có buồn mẹ không?”
Gia Bảo quay đầu, bày ra dáng vẻ nghiêm túc thấu hiểu: “Con không giận mẹ đâu. Sóc hiểu mà. Bố không ở bên chúng ta, mọi người biết mẹ có Sóc, mẹ sẽ bị bắt nạt. Sóc sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ.”
Hạ Vy nghe những lời nói ngây thơ của con mà trái tim thắt lại, viền mắt đỏ hoe, cười nói: “Vậy Sóc phải ăn nhiều vào để mau lớn. “Con sẽ to lớn như chú gấu kia. Gia Bảo giơ hai tay vẽ phác họa vòng tròn thật lớn. Hạ Vy bật cười, cưng chiều xoa đầu Gia
Bảo. Hai mẹ con tham quan thêm nửa tiếng rồi đến ghế đá dưới tán cây đa nghỉ mệt. Đây là khu nghỉ chân dành riêng cho du khách, xung quanh là hồ nước trong vắt ngồi ở ở đây có thể nhìn thấy đàn thiên nga trắng tung tăng lội nước, vài con linh dương đầu bò cúi đầu thong thả gặm cỏ gần hồ thi thoảng ve vẩy đuôi, xa xa là đàn hươu cao cổ đang vươn chiếc cổ dài chậm rãi nhai lá. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ lướt qua khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, hàng trăn con thiên nga trắng nối đuôi nhau xòe cánh đón gió. Tán lá đa đung đưa trong gió, phát ra giai điệu lao xao tựa như bản nhạc du dương, êm tai.
Khung cảnh bình yên khiến lòng người thư thái, dễ dịu.
Tuy nhiên, khung cảnh bình yên ấy bất chợt bị tiếng chuông điện thoại như hối, như giục cắt ngang. Hạ Vy lấy điện thoại trong túi ra xem liền ngẩn người nhìn chằm chằm. Tiếng chuông vừa tắt lại nhanh chong vang lên, cứ vậy tiếp nối hơn bốn lần.
Hạ Vy vẫn cứ ngẩn ra, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Gia Bảo thấy thế bèn kéo tay cô, giọng nói non nớt mang theo khó hiểu: “Mẹ ơi! Ai gọi vậy a? Sao mẹ không bắt máy?”
Hạ Vy hoàn hồn nhìn Gia Bảo, miệng há ra muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời. Chẳng lẽ nói với Gia Bảo người đang gọi đến là bố con sao?
Hạ Vy thở dài, xoa đầu Gia Bảo, giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cô chần chừ vài giây sau đó bắt máy, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt: “Anh gọi em có chuyện gì không?” Gia Khánh suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không hiểu Hạ Vy mua đồ chơi và truyện tranh để làm gì, cảm thấy cô nhất định có chuyện giấu mình. Nhịn không được gọi điện cho cô để hỏi rõ, nhưng bên kia không có hồi âm, sắc mặt anh ngày càng đen, cuộc gọi này kết thúc lại tiếp tục kiên nhẫn cuộc gọi khác. Cho đến lúc lửa giận muốn phun trào, cuối cùng điện thoại cũng kết nối. Vì đang tức giận giọng nói của anh hơi gắt gỏng: “Sao giờ em mới chịu nghe máy?”
Hạ Vy nghe xong, chợt thấy khó chịu, cô không trả lời câu hỏi kia mà tiếp tục hỏi lại: “Anh gọi em có việc gì? Nếu không có em tắt máy đây.”
Gia Khánh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, cổ đè thấp thanh âm để giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em có chuyện giấu anh đúng không?”
Tim Hạ Vy nhảy lên, đưa mắt nhìn Gia Bảo, cậu đang dùng cặp mắt tròn xoe nhìn mình, nhịn không được cô liền giơ tay lên xoa đầu cậu: “Không có.” Hạ Vy nói xong có hơi chột da.
Gia Khánh tất nhiên không tin, Hạ Vy mua nhiều đồ dùng, truyện tranh, và đồ chơi trẻ em như thế chẳng lẽ đi tặng cho con ai? “Trưa nay ở siêu thị anh nhìn thấy trong xe đẩy có đồ chơi con nít.” Gia Khánh không buông tha hỏi tiếp. Sắc mặt Hạ Vy thoáng cái hoảng hốt, bàn tay nắm điện thoại hơi run lên, hít một hơi để tâm trạng bình ổn lại mới lên tiếng: “Em về nhà ngoại, mua cho mấy đứa trẻ hàng xóm.
Gia Khánh không nói, Hạ Vy cũng im lặng, hồi hộp chờ đợi anh nói.
Một lúc lâu, Gia Khánh chỉ “Ừ”, Hạ Vy viện cớ có công việc nên tắt máy, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tim vẫn đập thình thịch. “Mẹ ơi!” Gia Bảo gọi.
Hạ Vy nhìn Gia Bảo mỉm cười: “Sao thế?” Tròng mắt Gia Bảo đảo loạn tinh ranh hỏi: “Chú đó là ai vậy mẹ?”
Hạ Vy cười không nổi, rủ mắt đáp có lệ: “Một người bạn của mẹ. “Oa! Mẹ thích thích chủ đó, con cũng thích chủ đó.” Gia Bảo cười híp mắt.
Hạ Vy cũng cười, ôm con vào lòng hôn hôn.
Hai mẹ con tham quan đến ba giờ thì trở về căn hộ. Hạ Vy để Gia Bảo ngồi chơi xếp mô hình, còn mình chuẩn bị dụng cụ để tổ chức sinh nhật. Cô bắt đầu thổi bong bóng để trang trí, dán chữ “Happy Birthday” lên tường, loay hoay mãi đến gần sáu giờ tối mới xong. Cô đội nón giấy cho Gia Bảo để con ngồi lên ghế, sau đó chậm nến. Ánh đèn vừa tắt phòng khách liền được ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn nến chiếu sáng. Cả căn phòng trong tích tắt trở nên ấm cúng và bình yên. Hạ Vy cầm bánh kem trên tay từ phòng bếp bước ra, cô vừa đi đến bên Gia Bảo vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.
Hạ Vy đặt bánh kem đến trước mặt Gia Bảo, dịu dàng nói: “Chúc mừng sinh nhật Sóc con của mẹ.”
Gia Bảo vui vẻ chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện, giọng nói non nớt vang lên giữa không gian yên tĩnh nghe càng thêm rõ ràng: “Con ước mỗi năm đều được đón sinh nhật cùng mẹ.
Trái tim Hạ Vy thắt lại, nghẹn ngào: “Mỗi năm mẹ đều sẽ đón sinh nhật cùng Sóc con.”
Gia Bảo cười đến hai mắt cong cong, cậu reo lên: “Thật tốt quá. Lời ước của Sóc thành hiện thực rồi.” “Con mau thổi nến nào.” Hạ Vy vừa cười vừa khóc.
Gia Bảo rất nghe lời, ngoan ngoãn thổi nên.
Tối hôm đó Hạ Vy ôm Gia Bảo vào lòng, dịu dàng đọc truyện cổ tích ru ngủ cho con. Kiên nhẫn bên con suốt một đêm sinh nhật. Nhìn Gia Bảo ngủ say trong lòng, cô thì thào: “Sinh nhật vui vẻ! Mẹ rất yêu con.
Ngày hôm sau, Hạ Vy dẫn theo Gia Bảo về nhà bà Tư.
Bà Tư trông thấy hai người về rất vui vẻ, bảo Hạ Vy ở lại ăn cơm chiều rồi về. Hạ Vy đồng ý ngay cô cũng muốn ở với con thêm một lát nữa.
Gia Bảo ngồi vào bàn học nhỏ, chăm chú vẽ tranh, Hạ Vy ngồi bên cạnh dịu dàng nhìn cậu.
Gia Bảo khoe thành quả của cậu cho Hạ Vy xem, ảnh hai mắt sáng rực: “Mẹ ơi! Đẹp không ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!