Chương 3
Năm giờ chiều, Hạ Vy nhận được cuộc gọi của Vân Thi, bảo đang đứng trước cổng công ty đợi cô tan tầm.
Hạ Vy chẳng rõ tâm tình lúc này của mình là gì, thở dài lấy túi xách ra khỏi phòng làm việc.
Chuyện nên đến sẽ đến, có trốn tránh cũng vô ích.
Minh Thư đang cặm cụi làm việc, nghe thấy tiếng bước chân khẽ ngẩng đầu lên, trổ mắt nhìn Hạ Vy, một lúc lâu vẫn chưa hết ngạc nhiên, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
Hạ Vy cười cười: “Hôm nay chị về sớm, em cũng tranh thủ tan làm đi.” “Dạ” Minh Thư kích động đứng lên: “Tạ ơn trời! Chị cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt” Cô cười ha ha.
Hạ Vy lắc đầu vỗ vai Minh Thư: “Con bé này thật là, hết nói nổi. Chị đi trước nhé!” “Vâng a!” Minh Thư cười tít mắt, cô trước đó còn đang lo lắng làm cách nào để khuyên nhủ chị Vy đừng tăng ca nữa đây, bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Hạ Vy bước ra cổng, từ xa đã trông thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người thướt tha yểu điệu, mái tóc dài bồng bềnh xỏa tung đến thắt lưng, đang đứng dựa lưng vào Lamborghini hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ có, ghen tỵ có, say mê có của người qua đường.
Vân Thi vẫn như trước đây vô cùng tỏa sáng, bắt mắt, cho dù đứng giữa đám đông vẫn dễ dàng nhận ra.
Hạ Vy xốc lại tinh thần, mặt treo lên nụ cười vui vẻ, bước nhanh đến. “Thi. Cô gọi.
Vân Thi quay sang, trông thấy Hạ Vy liền nhào đến ôm chầm lấy “Lâu rồi không gặp tao nhớ mày quá “Tao cũng nhớ mày rất nhiều. Hạ Vy vòng tay ra ôm lại cô bạn. “Xem nào, mày vẫn như trước đây chẳng thay đổi gì cả. Vân Thi đứng thẳng người đánh giá Hạ Vy từ trên xuống dưới. “Mày cũng chẳng thay đổi gì. Đúng rồi! Mày chưa ăn cơm đúng không? Đi tao mời mày ăn cơm.” Hạ Vy cười tít mắt. “Được.” Vân Thi đồng ý ngay.
Địa điểm ăn cơm là nhà hàng món Pháp có tiếng trong thành phố.
Hai người chọn phòng ăn riêng. Sau khi thức ăn được đem lên, Vân Thì mời bắt đầu kể. “Tao ly dị với James xong là bay về luôn, nói thật tao không muốn nhìn thấy vẻ mặt anh ta thêm một giày, một phút nào nữa.
Hạ Vy cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nhất: “Bốn năm trước mày và James cưới nhau trông vô cùng hạnh phúc. Tạo đã nghĩ mày đã tìm được người khiến mày toàn tâm toàn ý dựa dẫm và ỷ lại cả đời.
Vân Thi nhếch môi, nhún vai, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tao không yêu anh ta, tao với anh ta chỉ là tình một đêm.
Hạ Vy khiếp sợ trợn mắt, không tin vào tại mình hỏi lại: “Tình một đêm? Nhưng trước đó mày không kể tạo nên tao tưởng… Nói đến đây cô ngừng lại, không biết nên nói gì nữa.
Vân Thi vuốt tóc cười cười: “Chuyện xấu hổ như vậy sao tao có thể
Hạ Vy gật đầu: “Mày nói phải.”
Hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, Vân Thi kể tiếp: “Sau đó tạo phát hiện mình có thai, không còn cách nào khác tạo mới cưới anh ta. Những năm qua tao như sống trong địa ngục, anh ta là tên cặn bã, lăng nhăng.
Vân Thi không tiếc lời nhục mạ James. “Vậy mày với con có dự định gì? Về Việt Nam định cư chứ?” Dứt lời, Hạ Vy hồi hộp kể.” chờ đợi Vân Thi nói, bàn tay đặt trên đùi vô thức xiết chặt.
Vân Thi cười lạnh, trong mắt không chứa độ ẩm hay chút tình mẫu tử nào: “Tao không thích con gái nên đã từ bỏ quyền nuôi con.
Hạ Vy đối với góc nhìn Vân Thi có chút không tán thành, dù gì đó cũng là con gái ruột của Vân Thi, vậy mà nói từ bỏ là từ bỏ. Với lại thông qua cách nói của cô ấy, Hạ Vy cảm giác được cô ấy khi nhắc đến con gái không hề có chút tình cảm gì, mà chỉ như đang nhắc đến một người qua đường xa lạ nào đấy.
Hạ Vy không lên tiếng, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Đột nhiên, Vân Thi nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy. Câu nói tiếp theo làm lòng Hạ Vy cuộn sóng. “Bốn năm qua mày có liên lạc với anh Khánh không?”
Hạ Vy chột dạ “Thỉnh thoảng tao có gặp anh ấy.
Vân Thi chợt vươn qua nắm chặt tay Hạ
Vy, cầu xin: “Mày có thể giữ bí mật chuyện tao từng kết hôn và có con với James không? Đừng nói với anh Khánh
Hạ Vy cau mày, trong lòng chợt không vui. Lừa dối Gia Khánh? Cô không thể làm được. “Tạo… tạo… Cô ngập ngừng đang tính lựa lời từ chối nhưng Vân Thi không cho cô cơ hội đó.
Vân Thi nói thẳng, vẻ mặt như nhìn thấu người khác: “Tao biết mày yêu anh Khánh.
Hạ Vy trợn mắt, sắc mặt thoáng tái nhợt, bị người khác nhìn thấu tim đen lại còn là người yêu trước đây của Gia Khánh, cô hoảng hốt, nửa ngày vẫn không thốt lên được câu nào. “Mày có thể giấu được tất cả mọi người nhưng không thể giấu được tạo. Từ lúc còn đi học tạo đã biết mày yêu thầm anh Khánh. Vy mày hiểu tính tạo mà, tao có thể cùng mày chia sẻ cả thể giới ngoài trừ anh ấy. Tao bây giờ vẫn còn rất yêu anh ấy. Tao tin anh ấy cũng còn rất yêu tạo.
Bị Vân Thi nhẫn tâm lột trần bí mật thầm kín, từng chút từng chút xé toạc vỏ bọc. Hạ Vy xấu hổ, quẫn bách đến không dám ngẩng đầu. Nghe đến câu cuối đầy tự tin của Vân Thi, Gia Khánh vẫn còn rất yêu Vân Thi. Câu nói ấy tựa như lưỡi dao bén nhọn khoét sâu vào tim cô, cũng là nỗi bất an tận sâu trong lòng mà cô luôn cố gắng lờ đi. “Mày giúp tao nhé? Tao xin mày đấy! Lần này quay về nước tạo muốn quay lại với anh Khánh. Tạo không thể mất anh ấy được.” Vân Thi tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, bên ngoài lại trưng ra vẻ mặt đau khổ, đáng thương.
Hạ Vy cắn môi, đấu tranh một lúc, cuối cùng thở dài đáp ứng: “Được, tao sẽ giúp mày. “Tao biết mày tốt với tao nhất. Vân Thi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vy cười, mà lòng đau đến nghẹt thở.
Tự tay nhường người đàn ông mình yêu nói không sao là giả dối. Cô không phải thánh nhân, sẽ đau, sẽ buồn, sẽ khó chịu.
Giá mà Gia Khánh yêu cô, cô nhất định sẽ không nhường anh cho Vân Thi hay bất luận ai khác nhưng anh lại không yêu cô. Trong lòng anh mãi mãi chỉ có Vân Thi.
Hạ Vy tuyệt vọng. Cô không thể làm kẻ thứ ba, phá hoại tình yêu của Gia Khánh và Vân Thi. “Tao với anh ấy quay lại sẽ khao mày một chầu ra trò.” Vân Thi chẳng đoái hoài đến sắc mặt trắng bệch của Hạ Vy, nội tâm cực kì hả hệ, cố ý nói khích.
Vân Thi bắt đầu kể lại những kỉ niệm đẹp ngày xưa cùng trải qua với Gia Khánh. Hạ Vy im lặng, ngẩn người, sớm đã chẳng còn nghe rõ.
Sau khi ăn xong Hạ Vy từ chối lời đề nghị đưa mình về của Vân Thi. Như một các xác không hồn, cô độc bước đi không phương hướng.
Vân Thi đắc ý nhìn theo bóng lưng Hạ Vy phía xa xa.
Dám mơ tưởng đến anh Khánh không có cửa đầu.
Vân Thi vui vẻ lái xe rời đi. Gia Khánh là của cô, chỉ thuộc về cô, cô sẽ không cho phép bất luận kẽ nào mơ tưởng đến dù là Hạ Vy. Vừa rồi chỉ thăm dò, không ngờ rằng Hạ Vy vẫn còn rất thích Gia Khánh.
Vân Thi ác độc, nhếch miệng cười cười.
Sắc trời đã sớm tối mịt, mặt trời khuất bóng ở đằng Tây từ sớm. Trên những con phố sầm uất, điện đường nối đuôi nhau thành hàng bật sáng, chỉ là khác hẳn với vẻ tấp nập, nhộn nhịp ngày thường. Không gian u ám, nặng nề. Những đám mây hình thù kì quái ôm đồm theo hơi nước nặng nề trôi. Gió bắt đầu nổi lên, mang theo cát và lá rụng xoáy tròn trên không trung. Thỉnh thoảng vài tia chớp rạch ngang trên nền trời đen kịt như hung hăng muốn chia cắt bầu trời làm hai. Đó là dấu hiệu báo trước một cơn mưa nặng hạt sắp sửa chút xuống.
Người trên đường hối hả chạy đi trú mưa, chỉ có Hạ Vy chậm rãi lang thang không mục đích
Mưa bắt đầu rời như trút, người đi đường lướt qua Hạ Vy đều mang theo những ánh mắt ái ngại, như nhìn kẻ điên.
Mưa như vậy cũng tốt, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, sẽ chẳng có ai phát hiện cô đang khóc.
Hạ Vy mang theo bộ dạng thê thảm, cặp mắt sưng húp, quần áo ướt nhẹt nhăn nhúm dính sát vào người, mái tóc dài bù xù như ổ qua bước vào nhà.
Cô mệt mỏi đi tắm rồi nằm vật ra giường nhắm mắt không buồn nhúc nhích.
Nước mắt lặng lẽ nối đuôi nhau theo khỏe mắt rơi xuống, thấm vào gối.
Hạ Vy thấy tim mình đau quá! Đau đến chết đi được. Vân Thi cuối cùng đã trở về. Kẻ thay thế như cô đến lúc biến mất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!