Sau khi ra khỏi khu biệt thự Hoa Cẩm Lan, chưa đầy mười phút, hai người đã đến khu chung cư ao sen của Đỗ Nhược. Cô nhỏ giọng tạm biệt anh rồi bước nhanh về phía trước như đang chạy trốn. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ phía sau. Đỗ Nhược hơi dừng bước, quay đầu lại, thân hình thon dài của Cố Uyên đang đứng dưới gốc cây rẻ quạt, ánh sáng của ngọn đèn đường xuyên qua tàn cây, chiếu vào người Cố Uyên tạo thành những chiếc quạt nho nhỏ, giống như nó đang phủ lên anh một vầng hào quang bí ẩn.
"Câu nói kia, em đừng vội từ chối." Ánh mắt sâu thẳm của Cố Uyên rơi trên người Đỗ Nhược. Lần đầu tiên, cô phát hiện ánh mắt anh nhìn cô chăm chú như vậy. Cô khẽ mỉm cười rồi bỏ đi, không nói một lời.
Đêm đó, Đỗ Nhược cứ lăn qua lộn lại, ngủ không yên. Đến gần ba giờ sáng, cuối cùng cô cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng. Trong mơ, cô thấy Cố Uyên là một con hồ ly tinh. Anh đã lừa cô vào trong hang động của mình, sau đó hoang hoang đường đường một đêm.
Hôm sau, cô tỉnh dậy với hai quầng thâm dưới mắt. Khi nghĩ đến tình cảnh trong giấc mơ đêm qua, cô không khỏi lấy tay che mặt. Đây là lần đầu tiên cô mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy. Nhìn vào quầng thâm trong gương, dường như không khác gì khi cô trang điểm thường ngày. Đã quá muộn nên cô dứt khoát để vậy, vội vàng lấy đồ rồi đi làm.
Lúc vào công ty, Mạnh Thanh Thanh đang bận rộn ở quầy lễ tân. Nhìn thấy Đỗ Nhược, cô ta tiện tay đưa cho cô một phần hồ sơ: "Hôm nay, chúng ta đi nộp phiếu chấm công tháng này. Em đã thống kê xong rồi, một lát chị kiểm tra lại lần nữa đi. Nếu như không có ý kiến gì thì kí tên, em sẽ gửi nó qua bộ tài chính." Được. "Đỗ Nhược cất kĩ đồ đạc của mình rồi bật máy tính lên kiểm tra.
" Này Thanh Thanh, có phải cô làm hơi sơ sài không? "Đỗ Nhược chỉ chỗ sai cho Mạnh Thanh Thanh.
" Tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi. Vì sao cô lại tính Trình Vi về sớm đến tám lần vậy? "
" Thật sao? Để em xem một chút. "Mạnh Thanh Thanh hờ hững liếc mắt một cái." À, Trình Vi đi công tác ở bên ngoài tám lần, sổ chấm công có ghi cô ta đi ra nhưng không có ghi đi về. Mặc dù trên máy tính có lưu lại nhưng ai biết có phải là có người đã giúp cô ta quẹt thẻ hay không. Giám đốc An đã nói không cho phép người khác quẹt thẻ giúp. Mạnh Thanh Thanh thản nhiên nói.
"Đây đều là suy đoán của cô." Đỗ Nhược bị mạch não của Mạnh Thanh Thanh làm cho ngây người.
"Chị và Trình Vi có quan hệ tốt, đương nhiên là có xu hướng nói thay cho cô ta." Vẻ mặt của Mạnh Thanh Thanh rõ ràng bắt đầu không vui. Đây không phải là chuyện quan hệ tốt hay không tốt. Liên quan đến vấn đề chấm công hay tiền lương của nhân viên thì cần được xử lý một cách cẩn thận.
"Chị nói tôi không cẩn thận sao?" Giọng của Mạnh Thanh Thanh đột nhiên cao lên.
"Không cẩn thận mà tôi lại trực tiếp căn cứ vào sổ chấm công trên máy tính để chấm công, rồi còn đối chiếu với giấy nghỉ phép trong sổ ghi chép để kiểm tra sao?" Đỗ Nhược thấy Mạnh Thanh Thanh cơ bản nói không thông nên cô trực tiếp thản nhiên nói: "Vậy nhờ nhân viên giám sát kiểm tra đi."
Mạnh Thanh Thanh nói: "Chị có bệnh không? Chỉ vì một người như Trình Vi mà phải đi nhờ giám sát kiểm tra sao?"
"Chấm công liên quan đến tiền lương của nhân viên, vốn dĩ phải làm cẩn thận. Cuối cùng Trình Vi có về sớm hay không, cả cô và tôi đều không có quyền nói, chỉ có giám sát mới tính."
Đỗ Nhược không nhượng bộ chút nào. Cô có thể cảm nhận được Mạnh Thanh Thanh có ác cảm với Trình Vi nhưng ác cảm này từ đâu mà có thì cô không biết. "Muốn điều tra thì chị tự nộp đơn lên bộ phận IT và tổng giám đốc đi." Mạnh Thanh Thanh tức giận nói.
Quy trình điều tra của bộ phận hành chính thường khá vất vả, cũng không biết bộ phận IT không muốn bị phiền phức hay là sợ liên quan đến bí mật công ty mà đặc biệt quy định cụ thể rằng việc điều tra chỉ có thể được thực hiện khi có đủ chữ kí của cả hai người là giám đốc bộ phận công nghệ thông tin và giám đốc điều hành của công ty.
Bỗng một giọng nói trầm ấm, đầy từ tính vang lên một cách mạnh mẽ, Đỗ nhược và Mạnh Thanh Thanh đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy Cố Uyên mặc vest lịch lãm, đứng cách quầy lễ tân không xa, theo sau là trợ lý Giang và Trình Tâm.