Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Gái Của Tôi Là Mèo - An Niên

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên đi đến biệt viện Long Đình đúng hẹn.

“Hai người chờ một chút, ông chủ và bà chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ.” Người giúp việc đón hai người đi vào nhà, ân cần mang nước lên.

“Cảm ơn.” Trần Dương nhận lấy cà phê mà người giúp việc mang đến, quay lại nhìn An Niên, thấy cô còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, không kìm được hỏi: “Nhắn tin với ai vậy?”

“Trưởng khoa Lưu.” An Niên trả lời.

Trưởng khoa Lưu? Chẳng lẽ trưởng khoa Lưu không yên tâm nên cố ý gửi tin nhắn đến dặn dò An Niên sao? Nhưng bình thường ông ấy liên lạc với anh trước mà? Trần Dương có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hai người không phải đợi quá lâu, khoảng năm phút sau, hai vợ chồng Tiền Dược và Tần Nhã Ni đã từ trên tầng đi xuống. Tiền Dược còn chưa đi xuống hết cầu thang đã vội vàng xin lỗi hai người họ: “Xin lỗi, để hai đại sư đợi lâu rồi.”

“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Trần Dương đứng lên đáp.

“Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Nhã Ni đi đến bên cạnh An Niên hỏi.

“Ăn rồi ạ.” An Niên cười gật đầu.

“Nếu đã như vậy, chúng ta lên đường luôn đi.” Tiền Dược hỏi: “Hai đại sư ngồi xe của tôi chứ?”

“Không cần đâu, chúng tôi có xe rồi.” Trần Dương từ chối.

“Khụ… thực không dám giấu, ngày hôm qua sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên, vì vậy…” Tiền Dược ngượng ngùng đáp.

Trần Dương hiểu ra, Tiền Dược sợ rồi. Muốn để anh và An Niên làm bùa hộ mệnh của ông ta.

“Anh ấy sợ rồi đấy.” Tần Nhã Ni thẳng thắn hơn chồng mình rất nhiều, trực tiếp nói luôn.

“Hai người cứ lên xe của chúng tôi đi đi, đợi sau khi phim trường chắc chắn đã không có vấn đề gì, anh ấy mới có thể yên tâm. Nhưng mà hai người yên tâm đi, tôi sẽ gọi người lái xe của hai người qua đó.”

“Được.” Đối phương đã nói như vậy rồi, Trần Dương đương nhiên không tiện từ chối.

Quyết định xong, bốn người đi ra khỏi nhà, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đã dừng ở ngoài cửa đợi từ trước, bên cạnh xe còn có người giúp việc sáng sớm nay đã đưa cà phê cho bọn họ, người giúp việc đang ôm một con mèo Ba Tư màu trắng trong lòng.

“Meo meo meo.” Mọi người ở đằng xa đã nghe được tiếng kêu của chú mèo, từng tiếng liên tiếp nhau, tiếng kêu có chút sốt ruột.

“Hử?” Nghe thấy tiếng mèo kêu, An Niên theo bản năng nhìn về phía con mèo trắng kia, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên. Chỉ thấy trên đầu con mèo trắng kia được đội một chiếc mũ màu hồng, chiếc mũ màu hồng bao bọc lấy tai của con mèo, lộ ra đôi tai giả hồng hồng trắng trắng.

Cách lấy giả làm thật vẽ rắn thêm chân này lại vì cách làm tinh tế mà khiến chú mèo trắng càng thêm đáng yêu, khiến mỗi người nhìn thấy nó đều không kìm được mà hai mắt sáng lên. An Niên vừa nhìn đã thích cái mũ trên đầu chú mèo đó.

“Nào Sophie, đến đây mẹ ôm nào.” Tần Nhã Ni bước nhanh về phía trước, đón lấy con mèo ở trên tay người giúp việc, ngón tay thuần thục vuốt ve lông mèo, có thể nhìn ra bà ta rất thích con mèo trắng này.

Bọn họ lên xe, lúc này Tần Nhã Ni hình như mới nhớ ra điều gì đó: “Xin lỗi vừa rồi tôi quên không hỏi, hai người không bị dị ứng với mèo đấy chứ.”

“Không đâu.” Trần Dương lắc đầu: “Nhà tôi cũng nuôi mèo.”

“Cậu cũng nuôi mèo? Vậy mèo nhà cậu thuộc loại gì, lớn chừng nào rồi, mèo đực hay mèo cái vậy?” Tần Nhã Ni vừa nghe nói nhà Trần Dương cũng nuôi mèo, lập tức có hứng thú.

“Nhã Ni, em hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy, người ta biết trả lời thế nào?” Tiền Dược có chút bất đắc dĩ nhìn vợ mình.

“Xin lỗi nhé, hình như tôi có hơi kích động.” Tần Nhã Ni ngượng ngùng cười.

“Không sao. Mèo nhà tôi là do tôi nhặt từ công viên về, là một con mèo mun, tôi không rõ nó thuộc loại gì lắm, nhưng là một con mèo cái.” Trong lúc nói, Trần Dương vô thức nhìn sang An Niên đang ngồi ở một bên. Mà ánh mắt của An Niên vẫn nhìn chằm chằm vào chú mèo trắng trong lòng Tần Nhã Ni, không nhận ra ánh mắt của Trần Dương.

“An Niên, có muốn ôm một chút không?” Từ khi lên xe, ánh mắt của An Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mèo của mình, Tần Nhã Ni nghĩ rằng An Niên thích mèo của mình, vì vậy chủ động đề nghị.

“Có được không ạ?” Hai mắt của An Niên lập tức sáng lên.

“Đương nhiên là được rồi, nào.” Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên.

An Niên vừa nhận lấy mèo, con mèo trắng vốn đang không ngừng động đậy không yên trong lòng Tần Nhã Ni, vừa được đưa vào lòng An Niên thì bỗng dưng yên tĩnh trở lại, chẳng những không kêu meo meo mà thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của An Niên, dường như đang lấy lòng cô.

“Ồ? Sophie rất thích cô thì phải, nó cũng không kêu nữa.” Nhận ra sự khác thường của mèo nhà mình, Tần Nhã Ni không kìm được có chút kinh ngạc.

Đó là vì tôi đã dùng linh lực trấn an nó.

An Niên mỉm cười, sờ cái mũ của mèo trắng, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cái mũ này đáng yêu quá.”

“Cô cũng thấy đáng yêu đúng không? Tháng trước lúc tôi tham gia show thời trang ở Paris đã mua nó về đấy. Lúc đó nhìn thấy nó ở trên đường tôi lập tức không đi nổi nữa.” Phát hiện ra có người tinh mắt như mình, Tần Nhã Ni không kìm được vui vẻ nói thêm vài câu.

“Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng nếu như để mấy tay săn ảnh ở bên ngoài biết được em bỏ ra năm nghìn tệ để mua một cái mũ cho mèo nhà mình, vậy thì chắc chắn lại lên hot search rồi.” Tiền Dược chê bai.

“Vậy thì đã sao? Tiền em tự kiếm được còn không cho em tiêu à?” Tần Nhã Ni nói.

Mua ở Paris à? Vậy có nghĩa là ở nước ngoài mới có bán, An Niên chợt có chút mất mát.

“Bà Tiền, không biết bà có địa chỉ của cửa hàng này không.” Trần Dương bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi cũng muốn mua cho mèo nhà tôi một cái mũ như vậy.”

Mèo nhà anh Trần Dương? Không phải là mình sao? An Niên chợt vui mừng, hai mắt một lần nữa sáng lên.

“Cậu cũng muốn mua à? Tôi có địa chỉ, nhưng loại mũ này của bọn họ chỉ có màu hồng thôi, chắc là không hợp với mèo mun lắm.” Tần Nhã Ni cân nhắc đến sự phối hợp màu sắc, tốt bụng nhắc nhở.

“Không sao đâu, mèo nhà tôi chỉ thích màu hồng.” Trần Dương trả lời.

“Mèo nhà cậu cũng có mắt thẩm mỹ đó. Được, sau này tôi sẽ tìm địa chỉ rồi gửi vào điện thoại của cậu.” Tần Nhã Ni sảng khoái đáp.

An Niên vừa nghe mình sắp có một cái mũ của riêng mình, lúc này cũng không hâm mộ mèo trắng nữa, cô trả mèo trắng lại cho Tần Nhã Ni.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ô tô cũng vững vàng chạy về phía trước. Khoảng nửa tiếng sau, bốn người họ đã đến được phim trường quay phim của Tiền Dược.

“Phim của tôi đa phần đều được quay ở đây, hai người xem xem có chỗ nào có vấn đề không.” Vừa đến phim trường, Tiền Dược đã đưa An Niên và Trần Dương đi xung quanh xem thử một vòng.

“Cái giá đỡ đó, còn cả cái cửa sổ kia, cả bên kia nữa… Đều có chút vấn đề.” An Niên nhanh chóng chỉ vào một vài chỗ, vừa rồi khi đi dạo xung quanh phim trường, cô đã phát hiện ra những chỗ này có tàn niệm của lời nguyền còn sót lại.

“Những chỗ này cũng có vấn đề? Khó trách, trước đây quay phim ở những chỗ này luôn có người bị thương.” Những chỗ mà An Niên chỉ chính là những chỗ trước đây xảy ra tai nạn trong lúc quay phim.

“Vậy còn có chỗ nào khác có vấn đề không?” Tần Nhã Ni thay chồng hỏi.

“Không có, những chỗ khác đều rất sạch sẽ.” An Niên lắc đầu: “Chỉ cần giải trừ sạch sẽ tàn niệm ở những chỗ này, có lẽ mọi người cũng không xảy ra chuyện nữa.”

“Tốt quá rồi, vậy làm phiền cô.” Tần Nhã Ni vui vẻ nói.

“Không có gì.” An Niên lắc đầu, nhìn qua Tần Nhã Ni, nhớ đến lời căn dặn của trưởng khoa Lưu, không được đòi tiền Tần Nhã Ni. Vì vậy cô quay người lại đưa tay về phía Tiền Dược: “Trừ ma phải thu phí, mỗi chỗ một triệu tệ, tổng cộng là năm triệu. Cảm ơn đã chiếu cố.”

“!!” Không khí bỗng nhiên im lặng. Không ai ngờ rằng trong bầu không khí hòa hợp như vậy mà An Niên lại bất ngờ đưa tay đòi tiền, hơn nữa còn đòi một cách cứng nhắc như vậy.

Trần Dương cũng kinh hãi, anh không ngờ rằng An Niên bỗng nhiên lại đòi tiền. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm, hôm qua khi giải trừ tàn niệm lời nguyền trên người Tiền Dược và hai nam diễn viên kia An Niên gần như không tốn chút sức lực nào.

“Khụ… tiền, nên đưa, nên đưa mà. Bây giờ cô lấy luôn hả?” Cũng may đạo diễn Tiền là người đã sành sỏi sự đời, rất nhanh đã phản ứng lại, hòa hoãn bầu không khí gượng gạo này.

“Ừ. Vốn dĩ hôm qua lúc tôi giúp mọi người trừ ma đã phải thu tiền, nhưng mọi người là bạn của trưởng khoa Lưu nên tôi giữ thể diện cho ông ấy, tiền của hôm qua không cần nữa. Nhưng năm triệu của hôm nay, mọi người phải đưa cho tôi.” An Niên nghiêm nghị đáp.

Bầu không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được, sau vài câu nói lại trở nên lúng túng. Đạo diễn Tiền là ai? Tùy tiện lấy doanh thu phòng vé của một bộ phim đã mấy tỉ rồi, còn thiếu một triệu này của cô sao?

“À… không cần giảm đâu, cứ cộng lại hết đi.” Tiền Dược nhìn vợ mình: “Nhã Ni, chuyển cho đại sư An sáu triệu.”

Tần Nhã Ni cũng sửng sốt một lúc lâu, nhưng hai người họ đều là người có tiền, cũng không để tâm chút tiền này. Bà ta lập tức mở ngân hàng trên điện thoại của mình ra, chuyển khoản cho An Niên sáu triệu.

An Niên đếm qua con số không, trong nháy mắt vui vẻ cười híp mắt lại, lại được ăn thêm vài bữa hải sản rồi.

“Được rồi. Bây giờ tôi sẽ đi thanh trừ tàn niệm của lời nguyền giúp mọi người, đảm bảo sau này mọi người sẽ không có bất cứ chuyện gì cả.” An Niên cất điện thoại đi, rồi tung tăng chạy đi làm việc.

Trần Dương vội vàng đuổi theo, nhân lúc hai vợ chồng Tiền Dược không có ở đây, Trần Dương nhỏ giọng chất vấn An Niên: “Những lời lúc nãy có phải do trưởng khoa Lưu dạy em nói không?”

“Sao anh biết?” An Niên kinh ngạc hỏi.

Nói thừa, với tính cách của An Niên, sao có thể nói ra những lời của đạo sĩ như vậy chứ? Không những đòi được năm triệu của hôm nay mà còn khiến người ta đưa cả tiền của hôm qua, đồng thời còn giúp trưởng khoa Lưu tăng độ hảo cảm trước mặt Tần Nhã Ni.

“Trưởng khoa Lưu nói ông ấy và bà Tiền là bạn tốt, vì vậy rất ngại thu tiền. Nhưng đạo diễn Tiền Dược là một người rất rất giàu, bảo chúng ta hôm nay nhất định phải thu tiền.” An Niên nói.

“Vậy nên, sáng nay em và trưởng khoa Lưu đã thảo luận chuyện này rồi?”

“Vâng.” An Niên gật đầu: “Nhưng trưởng khoa Lưu nói ông ấy muốn lấy tám mươi phần trăm tiền hoa hồng.”

“…” Trần Dương cạn lời: “Được rồi, vậy xử lý xong nhanh một chút rồi chúng ta đi thôi.” Cứ thu sáu triệu của người ta, Trần Dương vẫn chưa thích ứng được trình độ thu lệ phí của giới siêu hình học, cảm thấy bản thân hình như trở thành một cường đạo thổ phỉ.

Anh vô cùng áy náy với lương tâm, không muốn xuất hiện trước mặt hai vợ chồng Tần Nhã Ni nhiều thêm nữa. Chỉ muốn kết thúc sớm rồi ra về.

“Không được.” Không ngờ An Niên lại lắc đầu: “Trưởng khoa Lưu nói thu nhiều tiền như vậy, chúng ta phải cố ý biểu hiện như vô cùng khó khăn, kéo dài thời gian lâu một chút, như vậy người khác mới không cảm thấy bọn họ mất tiền oan.”

“…” Đây là thứ đường ngang ngõ tắt gì vậy? Trần Dương phát hiện, hình như mỗi người trong Cửu Bộ đều có ý đồ muốn dạy hư con mèo nhỏ nhà anh.

Vì vậy, dưới sự cố gắng làm bộ của An Niên, hai người ở lại phim trường đến tận trưa, làm đến tận khi An Niên cảm thấy đói bụng thì mới cảm thấy tạm được rồi. Sau đó hai người đi đến chỗ Tiền Dược đang quay phim.

“Đã xử lý xong hết rồi, sau này phim trường sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”

“Cảm ơn.” Tiền Dược nói: “Lần này làm phép xong, lời nguyền này sẽ không quay lại nữa đúng không?”

“Nếu như đối phương không nguyền rủa nữa thì sẽ không có vấn đề.” An Niên nói.

“Vậy nếu đối phương lại nguyền rủa thì phải làm sao?” Người lên tiếng là một trong hai nam diễn viên hôm qua An Niên gặp, hôm nay bọn họ cũng đến quay phim.

“Hôm qua nguyền rủa chưa thành công, đối phương nhất định sẽ bị lời nguyền cắn trả, trong thời gian ngắn sẽ không còn sức lực nguyền rủa mọi người nữa.” An Niên an ủi.

“Vậy cũng không được, chúng tôi hoàn toàn không biết kẻ nguyền rủa kia là ai, khó lòng phòng bị.” Nam diễn viên đó suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Tôi nghe nói bùa hộ mệnh của đạo diễn Tiền là của hai người cho, có thể cho tôi một cái nữa để phòng thân không? Tôi sẽ bỏ tiền mua.”

“Cả tôi nữa, tôi cũng muốn mua.” Một nam diễn viên khác cũng nói.

“Đúng đấy Trần Dương, Thành nói bùa hộ mệnh đó là của cậu, trên người cậu có còn không?” Tần Nhã Ni cũng hỏi, không tìm được kẻ nguyền rủa, trong lòng bà ta cũng không yên tâm.

“Chuyện này…” Trần Dương có chút khó xử, anh chỉ có một tấm bùa dự bị đã đưa cho trưởng khoa Lưu rồi.

“À, suýt chút nữa thì quên. Hôm qua đại sư An Niên giúp chúng ta trừ ma chúng ta còn chưa đưa tiền nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô.” Mỗi lần trừ ma một triệu, chuyện này bọn họ đã nghe đạo diễn Tiền nói qua rồi.

Vì vậy nam diễn viên đó vừa thấy Trần Dương do dự, cho là hôm qua mình vẫn chưa đưa tiền, đối phương đang có ý nhắc nhở, vì vậy lập tức lấy điện thoại ra tỏ ý muốn chuyển tiền.

An Niên vừa nghe nói muốn chuyển tiền là lập tức móc điện thoại ra, màn hình điện thoại hiển thị tài khoản ngân hàng đang nhận tiền.

“…” Thao tác này của An Niên, tương đương với chứng thực ý muốn thu tiền của Trần Dương. Lần này cho dù Trần Dương có muốn nói trên người mình không có bùa hộ mệnh, người ta cũng sẽ tưởng rằng chưa đưa đủ tiền, anh cố ý tỏ vẻ.

“Trên người tôi tạm thời không có dư bùa hộ mệnh, tôi cho mọi người địa chỉ của một cửa hàng Taobao, trên đó có bán, mọi người trực tiếp trả tiền để mua đi.” Cuối cùng, Trần Dương nhớ ra cửa hàng Taobao của em gái Trần Ngư, định bảo mấy người này tự đi tìm em gái mua.

“Cửa hàng Taobao?” Mọi người sửng sốt, thứ cao cấp như vậy mà lại mua trên Taobao? Hơn nữa điều quan trọng nhất là cửa hàng này ngay cả vương miện cũng không có, chỉ có một ngôi sao, trông thực sự không đáng tin.

“Cửa hàng này là do một… thiên sư rất lợi hại mà tôi quen biết mở.” Trần Dương nhận ra sự do dự của bọn họ, giải thích cho em gái mình: “Thường ngày em ấy không quản lý cửa hàng cho lắm, nhưng đồ bán trong đó đều là hàng thật.”

Mọi người nghe Trần Dương nói như vậy, lập tức tin tưởng. Hơn nữa Trần Dương là người quen do vợ chồng đạo diễn Tiền giới thiệu, nếu như thực sự bị lừa tiền thì cũng tìm được người. Hơn nữa, không phải vợ chồng đạo diễn Tiền cũng đang online đặt hàng rồi sao? Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đặt hàng mua một cái bùa hộ mệnh.

“Đạo diễn Tiền, dù sao chúng ta cũng mua cùng nhau, lại ở cùng một thành phố, hay là chúng ta liên lạc với người bán, cử người đi lấy đi.” Đặt hàng xong, nam diễn viên nghĩ đến việc ngày mai bùa mới đến, nhất thời tim lại đập mạnh.

“Chỉ là không biết đại sư đó có tiện không?” Đạo diễn Tiền cũng có ý đó, vừa nói vừa nhìn qua Trần Dương.

“Tôi liên lạc giúp mọi người thử xem.” Trần Dương hiểu ý, lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Ngư.

Xử lý xong chuyện tàn dư của lời nguyền ở phim trường, thuận tiện bán giúp Trần Ngư bốn cái bùa hộ mệnh, Trần Dương quyết định ra về. Nhưng Tần Nhã Ni nhất quyết mời Trần Dương và An Niên ở lại ăn cơm rồi mới đi, cho dù Trần Dương từ chối như thế nào cũng không được. Cuối cùng, hai người cũng chỉ có thể đi theo Tần Nhã Ni đến một khách sạn gần đó ăn cơm.

“Mặc dù khách sạn này nhìn không lớn, nhưng đồ ăn trong đó rất ngon.” Tần Nhã Ni vừa đưa hai người vào đó vừa nói: “Hơn nữa, vì nơi này ở gần địa điểm quay phim vì vậy có không ít minh tinh cũng đến đây ở.”

Thực ra thì không cần Tần Nhã Ni giới thiệu, Trần Dương và An Niên cũng phát hiện ra điều này. Bởi vì những khách hàng đang ăn cơm trong nhà hàng đều đang mặc quần áo của đủ loại triều đại đủ loại thời tiết. Ngoại trừ quay phim, có lẽ cũng không thể thấy được một màn rầm rộ này.

Ba người vừa mới ngồi xuống không lâu, Tần Nhã Ni bỗng nhìn thấy một người quen đi vào: “Tôi vừa thấy một đạo diễn mà tôi từng hợp tác, hai người gọi thức ăn trước đi, tôi qua đó chào hỏi. An Niên, có thể làm phiền cô trông mèo giúp tôi được không?”

“Được.” An Niên gật đầu.

Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên, An Niên đón lấy rồi tiếp tục gọi đồ ăn.

Lúc này, một thiếu niên mặc đồ cổ trang ăn cơm xong đang định đứng dậy rời đi, vừa đi đến cửa nhà hàng thì nhìn thấy An Niên đang ngồi ở gần cửa ra vào, cậu ta lập tức mừng rỡ đi đến: “An Niên, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Là cậu?” An Niên ngạc nhiên nhìn người kia. Trần Dương cũng nhìn qua, phát hiện ra thiếu niên này chính là Triệu Nhược Minh hôm qua đã gặp ở trung tâm thương mại.

“Đúng vậy, hôm qua phải đưa anh Phùng vào viện gấp nên không có thời gian nói chuyện với cậu. An Niên, mấy năm nay cậu thế nào rồi? Bây giờ đang đi học ở đâu vậy?” Hình như thiếu niên vô cùng thân thuộc, kéo lấy cái ghế ở một bên ngồi xuống cạnh An Niên.

“Tôi không đi học.” An Niên trả lời.

“Cậu không đi học, cậu không thi đỗ đại học sao? Cũng phải, hình như thành tích học tập trước đây của cậu cũng rất tệ.” Triệu Nhược Minh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.

Đi học? An Niên giống như bị chạm trúng dây thần kinh nào đó, An Niên bỗng nhiên mở to mắt, sau đó ôm mèo trắng kinh hoàng từ trên ghế đứng bật dậy, vòng qua bàn ăn ngồi xuống cạnh Trần Dương, vẻ mặt đầy bất an chột dạ nhìn thiếu niên kia.

Loạt hành động này của An Niên khiến cho cả hai người đều bối rối. Triệu Nhược Minh có chút không hiểu ý đồ của An Niên, Trần Dương thì không hiểu tại sao An Niên bỗng dưng lại sợ hãi.

Anh nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác hỏi: “Cậu và An Niên là bạn học?”

“Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp ba.” Triệu Nhược Minh nói.

“Vậy à?” Trần Dương nhìn An Niên chứng thực.

“Vâng.” An Niên gật đầu nhỏ giọng đáp: “Chính là cái người ngã gãy chân đó.”

Ngã gãy chân? Tại sao cứ phải nhấn mạnh ngã gãy chân vậy? Trần Dương cảm thấy có mấu chốt nào đó mà trong chốc lát anh chưa điều tra ra.

“Cậu còn nhớ chuyện tôi ngã gãy chân à? Nói đến đây thì tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không nhờ có cậu, tôi cũng không thể làm diễn viên được.” Triệu Nhược Minh nói.

“Tại sao?” An Niên tò mò hỏi.

“Cậu còn nhớ không, vì đi mua kem cho cậu mà tôi đi trèo tường rồi bị ngã gãy chân.”

Anh nhớ ra rồi, là cái người cưỡng ép ôm An Niên đó, sau khi bị An Niên ghét thì ngã gãy chân. Trần Dương bỗng híp mắt lại, ánh mắt nhìn cậu ta sắc bén hơn vài phần.

“Lúc đó tôi bị ngã gãy chân, ra ngoài chỉ có thể ngồi xe lăn. Có một lần tôi đi siêu thị mua đồ tình cờ được đạo diễn nhìn trúng, để tôi diễn Hướng Hằng. Cậu xem rồi đúng không? Tác phẩm thành danh: <Thiếu niên trên xe lăn> của tôi.” Triệu Nhược Minh không hề nhận ra ánh mắt của Trần Dương, vui vẻ tự nói về chuyện của mình.

“Tôi chưa xem.” An Niên thành thật lắc đầu.

“Không sao, sau này cậu đi tìm xem thử là được, trên mạng có. Bộ phim đó tôi cảm thấy mình diễn cũng rất tốt.” Triệu Nhược Minh không để ý đáp.

“Tóm lại nếu không phải vì theo đuổi cậu thì tôi cũng sẽ không gãy chân, cũng sẽ không làm diễn viên. Chỉ tiếc rằng, đến khi tôi quay phim xong thì cậu bỗng nhiên lại chuyển trường. Cậu biết không, cậu là mối tình đầu của tôi đấy.”

Mua kem, vì theo đuổi cậu, mối tình đầu. Mỗi một câu một chữ một hình ảnh mà Triệu Nhược Minh nói đều đang kích thích thần kinh Trần Dương: Nhẫn nhịn, đừng ghen tị, khi đó An Niên mới mười lăm tuổi, vẫn chưa hiểu gì cả, đều là do thằng nhóc này tự mình đa tình, còn bị An Niên ghét cho gãy chân. Đúng, An Niên rất ghét cậu ta.

“Đúng rồi, bây giờ cậu có bạn trai chưa? Tôi…”

Thằng nhóc này muốn làm gì? Trần Dương cảm thấy tu dưỡng của mình gần như đã dùng hết rồi.

“Tôi có bạn trai rồi.” Vào lúc Trần Dương sắp đến ranh giới bùng nổ thì anh nghe thấy âm thanh tự nhiên của An Niên.

“Ai vậy?” Triệu Nhược Minh vô thức hỏi.

“Tôi.” Trần Dương ngang ngược đáp.

Triệu Nhược Minh nhìn Trần Dương, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cậu ta đánh giá từ trên xuống dưới một vòng rồi đưa ra một câu đánh giá: “Sao cậu lại tìm một người lớn tuổi như vậy?”

Mẹ nó ai lớn tuổi hả?

“Tôi chỉ lớn hơn hai người sáu tuổi.” Trần Dương không thể nhịn được nữa.

“Cách nhau ba tuổi đã có khoảng cách thế hệ rồi đó ông chú, đằng này lại còn sáu tuổi.” Triệu Nhược Minh khinh thường đáp. Cướp mối tình đầu của tôi, hừ, khịa chết anh.

Trần Dương rất muốn dạy dỗ cho thằng nhóc này một bài học, nhưng lại cảm thấy mình vì chuyện này mà nổi giận quả thực có chút ấu trĩ.

“Meo meo meo.” Lúc này mèo trắng trong lòng An Niên bỗng kêu lên, âm thanh vừa gấp rút vừa vội vàng.

“Con mèo này sao lại kêu như vậy?” Trần Dương ngạc nhiên nhìn sang.

“Không biết nữa, hình như nó đang rất buồn bực.” An Niên cũng không biết con mèo này đang buồn bực chuyện gì, đang nghĩ xem có nên lại dùng linh lực trấn an không thì nghe thấy Triệu Nhược Minh ngồi đối diện bỗng nhiên hỏi.

“Con mèo này có phải động dục rồi không?”

“Cậu nói gì?” Trần Dương ngẩn ra.

“Động dục đó. Mùa này là mùa mèo dễ động dục nhất, con này là mèo đực hay mèo cái vậy?” Triệu Nhược Minh nói rồi đưa tay ra sờ xuống dưới bụng nó: “Là mèo đực.”

“Xoạt!”

Triệu Hiểu Minh chỉ thấy trước mắt hoa lên, sau đó một thứ màu trắng lướt qua, mèo trắng bị Trần Dương lôi xềnh xệch ra ngoài, chán ghét ném vào một cái ghế bên cạnh.

“Meo.” Mèo trắng ấm ức đứng dậy.
Nhấn Mở Bình Luận