Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Gái Của Tôi Là Mèo - An Niên

Đối với sự kích động của An Niên, vẻ mặt của Cố Ngạn vẫn rất bình tĩnh, anh ta thản nhiên lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, hơi phản bác: “Đột nhiên giơ móng vuốt ra làm cái gì, tôi làm vậy là tốt cho cô.”

“Anh nói dối.” Vẻ mặt An Niên cảnh giác nói: “Lúc trước anh không nói cho tôi biết về lời nguyền, nhưng hôm nay lại đột nhiên nói với tôi, nhất định là anh nói dối tôi.”

“Trước đó tôi không nói với cô là vì, thứ nhất chúng ta không thân, đột nhiên bảo cô và Trần Dương chia tay thì tôi sợ cô sẽ có phản ứng thái quá, giống như bây giờ vậy.” Cố Ngạn đáp.

“Thứ hai là, trước khi lời nguyền đến, thật ra bản thân cô sẽ tự mình nhận thức được, cho nên nói ra và không nói cũng không có bao nhiêu khác biệt.”

“Nếu chênh lệch không lớn, sao bây giờ anh lại muốn nói?” An Niên chất vấn.

“Bởi vì… sắp không kịp nữa rồi.” Cố Ngạn nói.

Biết người này có dụng ý xấu, An Niên thận trọng nhìn Cố Ngạn, chờ đợi lời giải thích tiếp theo của anh ta.

“Tôi không nói dối cô về lời nguyền, lời nguyền có tồn tại. Nhưng tính cách của cô quá đơn giản, mà dường như Trần Dương cũng đang cố tình bảo vệ cô, anh ta gần như coi cô như đứa trẻ mà chăm sóc.”

“Vậy nên cô phải đợi đến khi nào cô hoàn toàn hiểu rõ quan hệ tình yêu nam nữ rồi thức tỉnh lời nguyền, tôi thật sự không biết sẽ mất bao lâu.” Cố Ngạn nói.

“Nhưng thời gian Nguyệt Nhi tái sinh không còn bao lâu nữa.”

“Chuyện này liên quan gì đến sự tái sinh của Nguyệt Nhi?” An Niên nhạy cảm hỏi.

“Vì chấp niệm đối với tôi nên cô ấy tái sinh hàng chục lần đều không thể yêu bất cứ ai, nhưng kiếp này cô ấy đã yêu Trần Dương.” Cố Ngạn nói: “Đây là cơ hội cho cô ấy để giải tỏa chấp niệm.”

“Bùm!”

Khi Cố Ngạn nói kiếp này Nguyệt Nhi đã yêu Trần Dương, linh lực của An Niên ngay lập tức tăng vọt, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn phía sau ban công vỡ tan theo một tiếng nổ. Vô số mảnh thủy tinh vụn vương vãi khắp mặt đất, lăn lóc trên ban công kính trông rất nguy hiểm.

Cố Ngạn nhìn những mảnh thủy tinh vụn dưới chân, chợt nghĩ, nếu ban công kính trong suốt này không phải làm bằng vật liệu đặc biệt, có phải vừa rồi anh ta đã rơi từ tầng thượng cao hàng chục tầng rồi không.

Chỉ nghĩ đến việc này rất nguy hiểm, nhưng trên mặt Cố Ngạn không có bao nhiêu sợ hãi, vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thậm chí còn trách móc: “Đừng kích động như vậy, rất nguy hiểm đó. Chúng ta ngã xuống thì không sao, đụng trúng người khác lại không tốt đâu.”

“Anh không được phép cướp anh Trần Dương.” An Niên đe dọa.

“Thật ra tôi cũng không muốn cướp anh Trần Dương của cô.” Cố Ngạn lộ vẻ bất lực.

Tôi tin anh mới lạ, An Niên tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn.

“Thật đấy.” Dáng vẻ Cố Ngạn trông rất đau khổ: “Thật ra tôi không phải là người vô lý, tôi thậm chí đã từng nghĩ đến việc đợi Nguyệt Nhi tái sinh ở kiếp sau. Dù sao thì hai người nhất định sẽ chia tay, mà Trần Dương còn trẻ, cùng lắm là đợi mười tám năm nữa, tôi sẽ khiến Trần Dương làm trâu già gặm cỏ non.”

“Anh… không được làm thế!” An Niên tức giận nói: “Anh Trần Dương chỉ có thể ăn cây cỏ là tôi.”

“…” Cố Ngạn bị tiếng gầm ngang ngược của An Niên làm cho chấn động, chấn động một hồi rồi biến mất?

Chỉ có thể ăn cây cỏ là cô, cô có biết điều đó có nghĩa là gì không? Tất nhiên cô không biết, nếu cô biết thì lời nguyền đã thức tỉnh từ lâu rồi.

“Tóm lại, trước khi vận may của Trần Dương bị tiêu hao, tôi phải để cho anh ta và Nguyệt Nhi cùng nhau tái sinh.” Cố Ngạn nói.

“Vì vậy, tôi không thể đợi kiếp sau Nguyệt Nhi tái sinh. Còn nửa năm nữa, sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Nguyệt Nhi sắp đến, cho nên…”

“Tôi đã nói là không được!” An Niên chưa bao giờ tức giận như vậy, tại sao người này lại đáng ghét như thế. Cô đã nói không đồng ý bao nhiêu lần rồi, tại sao người này cứ nói đi nói lại: “Nguyệt Nhi của anh liên quan đếch gì đến anh Trần Dương của tôi.”

“Không phải cô cũng cảm thấy Nguyệt Nhi đáng thương sao?” Cố Ngạn vẫn nhớ những gì An Niên đã nói trước đó.

“Chính anh là người đã gây ra sự thương hại cho cô ấy, không liên quan gì đến tôi và anh Trần Dương.” An Niên vặn lại một cách rõ ràng.

“…” Cố Ngạn chợt không nói nên lời, trước đây anh ta từng thấy An Niên đơn thuần, còn tưởng rằng cô là người đơn giản không có tâm cơ, nhưng anh ta không ngờ rằng liên quan đến lợi ích của bản thân, chiêu bắt cóc trên danh nghĩa này lại không có tác dụng?

Cố Ngạn nhìn An Niên, cân nhắc có nên thực hiện kế hoạch thứ hai hay không. Đúng vậy, Cố Ngạn đã tổng cộng lập ra hai kế hoạch, kế hoạch đầu tiên chơi chiêu tình cảm với An Niên đơn thuần, dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. Lợi dụng danh nghĩa đạo đức bắt cóc khiến An Niên tự nguyện rời bỏ Trần Dương, sau đó anh ta sẽ bồi thường một chút. Nhưng bây giờ, rõ ràng là An Niên không đồng ý.

Đối với kế hoạch thứ hai, Cố Ngạn thực sự không muốn sử dụng, đó là sử dụng thuật quyến rũ khiến An Niên động tình, đánh thức lời nguyền trước thời hạn.

Nghĩ đến đây, linh lực của Cố Ngạn bắt đầu tăng lên, một con hồ ly khổng lồ xuất hiện sau lưng anh ta và đang vẫy đuôi.

Thấy vậy, An Niên cảnh giác lùi về sau một bước.

Cố Ngạn nhìn An Niên như vậy, cuối cùng lại thuyết phục: “Nếu như cô rời xa Trần Dương, không chỉ có thể đình chỉ lời nguyền thức tỉnh, mà tôi còn có thể dạy cô cách tu luyện.”

“Tôi không cần!” An Niên không thèm nghĩ mà đáp lại luôn, tư thế công kích đã sẵn sàng.

“Cô biết đấy, cô không thể đánh bại tôi.” Cố Ngạn nhắc nhở: “Tôi thực sự làm như vậy là tốt cho cô. Cô nghĩ thử xem, tôi có thể sử dụng thuật quyến rũ, tôi hoàn toàn có thể trực tiếp đưa đầu thai của Trần Dương và Nguyệt Nhi ở cùng nhau, để cho bọn họ xảy ra chuyện gì đó. Khi đó với tư cách là một con người, Trần Dương nhất định sẽ có trách nhiệm…”

“Anh dám, nếu anh dám động đến anh Trần Dương, tôi sẽ nuốt chửng linh hồn của Nguyệt Nhi.” Răng nanh trong khuôn miệng của An Niên tức giận lộ ra.

Cố Ngạn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sau lời đe dọa của An Niên, cuối cùng anh ta trở nên nghiêm túc. Bản năng tự nhiên của mèo mun là kiềm chế tà ma, một khi linh hồn của con người bị mèo mun nuốt chửng thì cuối cùng chỉ có thể hồn bay phách lạc.

“Cô sẽ không làm thế!” Cố Ngạn nhìn An Niên.

“Tôi sẽ, ai tranh đoạt anh Trần Dương với tôi thì tôi sẽ nuốt chửng người đó!” An Niên tức giận nói.

Mãi đến tận lúc này, Cố Ngạn mới có thể nhìn ra một số đặc điểm của yêu tộc ở trên người An Niên. Anh ta vốn cho rằng An Niên mới kế thừa năng lực chưa lâu, dường như cô đã được nuôi dưỡng trong một môi trường có tam quan cực kỳ đúng đắn, lại thích những người tử tế như Trần Dương. Chắc tính cách của An Niên cũng ngay thẳng và tốt bụng, nhưng không ngờ cô ấy vẫn có một mặt như vậy.

Con hồ ly phía sau Cố Ngạn hoàn toàn lộ ra hình dáng, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào linh hồn mèo phía sau An Niên. Bản thân Cố Ngạn cũng là người thừa kế sức mạnh của yêu tộc, trong người cũng có tính cách ngoan cố của yêu tộc. Giống như lúc đó không muốn kết hôn với Nguyệt Nhi vậy, anh ta tin An Niên nói muốn nuốt chửng linh hồn của Nguyệt Nhi thì cô nhất định sẽ nuốt chửng.

Anh ta tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.

“Vậy thì không còn cách nào khác.” Cố Ngạn vung tay lên, một quả cầu linh lực màu vàng hóa thành mũi tên sắc bén, phá mở trận linh lực trước mặt An Niên.

“Cô hãy ngủ mấy năm trước đi.”

Đột nhiên trong lòng An Niên vang lên tiếng chuông báo động, biến thành một con mèo và bay lên trời.

“Meo!”

Tiếng kêu meo meo của con mèo biến thành sóng âm, lấy An Niên làm trung tâm lan ra toàn bộ thủ đô. Đột nhiên, những bóng ma của toàn bộ thủ đô trở nên bồn chồn, giống như chúng bị thứ gì đó triệu hồi, tập trung điên cuồng lao về phía nơi phát ra sóng âm.

Trong nháy mắt, bách quỷ dạ hành*!

*Bách quỷ dạ hành có thể xem là một hoạt động của các loài yêu quái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.

Cố Ngạn sửng sốt, không ngờ mèo An Niên to lớn như vậy, lại có khả năng chỉ huy hàng trăm con ma.

Sóng âm vẫn tiếp tục, mèo linh phía sau An Niên vẫn đang bành trướng vô tận, trên bầu trời đêm đôi mắt vàng của cô càng trở nên gớm ghiếc.

“Bùm!”

Cuối cùng, ban công kính làm bằng vật liệu đặc biệt dưới chân Cố Ngạn vỡ tan, hai người rơi từ trên không rơi xuống.

An Niên ở trong hình dạng một con mèo mun, lúc này thân hình ở trên không, giẫm phải thủy tinh rơi xuống, sau khi lăn lộn vài vòng đáp xuống cây lớn trên mặt đất, sau đó hạ cánh an toàn. Cố Ngạn không ung dung như An Niên, khi bị ngã, anh ta phải dùng thuật bọc chiếc kính vỡ lại để âm thanh không quá lớn và thu hút người xem.

Rất may lúc đó đã về khuya, nơi chiếc kính rơi xuống là bãi cỏ ở sân trong nên không có ai ở đó. Sau khi hạ cánh, một người và một mèo vẫn căng thẳng đối đầu nhau. Không khí xung quanh càng lúc càng u ám, một lúc sau có hàng chục bóng ma vây quanh hai người họ.

Tinh tinh!

Trần Dương bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức, đó là Bộ trưởng An gọi đến.

“An Niên đâu, An Niên sao rồi?” Trần Dương vừa nghe điện thoại, giọng nói lo lắng của Bộ trưởng An ở đầu dây bên kia vang lên.

An Niên? Trần Dương xoay người theo bản năng, trên gối không còn bóng dáng của An Niên nữa. Trần Dương đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn quanh, nhưng không tìm thấy một sợi lông mèo nào.

“An Niên không ở đây với tôi.” Trần Dương trả lời.

“Cậu làm cộng sự kiểu gì thế hả? Còn không đi tìm cho tôi!” Bộ trưởng An bực tức ném điện thoại.

Bộ trưởng An vừa cúp điện thoại, trưởng khoa Lưu lại gọi tới và hỏi cùng một câu hỏi: “Trần Dương, hai người xảy ra chuyện gì thế?”

“…” Trần Dương không trả lời được, xảy ra chuyện gì, anh đang ở nhà ngủ ngon mà.

“Tại sao phong ấn của An Niên lại đột nhiên bị nới lỏng?” Trưởng khoa Lưu hỏi.

An Niên? Phong ấn? An Niên gặp chuyện rồi.

Ý thức được điều này, Trần Dương không quan tâm trả lời câu hỏi của trưởng khoa Lưu nữa, cúp điện thoại và gọi trực tiếp cho An Niên. Và tất nhiên, cuộc gọi đã không có ai bắt máy. Trần Dương cũng không hề do dự nhanh chóng cúp điện thoại, kích hoạt hệ thống định vị định vị điện thoại di động của An Niên.

Tòa nhà Nguyệt Mộng?!

Trần Dương sững sờ, chộp lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài.

Trần Dương lao ra khỏi cổng tiểu khu, đạp ga chạy hết cỡ rồi phi nước đại, nhưng vẫn có người đến được tòa nhà Nguyệt Mộng nhanh hơn anh một bước.

“Vù vù vù.”

Một la bàn có ánh sáng linh đột nhiên ở trên trời rơi xuống, bay lơ lửng giữa hai người đối diện nhau, sau đó một cô gái mặc áo len trắng và vác một chiếc túi vải bố đang thở hổn hển lao tới.

Cô ấy che eo lại, còn chưa kịp thở đã hung hăng gầm lên: “Má nó, khó khăn lắm mới nhân lúc anh ba đi vắng kiếm thêm chút tiền. Thằng quái nào cướp công ăn việc làm của tôi vậy?”

Lúc này rồi mà còn có thể xông vào?

Cố Ngạn nhìn cô gái mới đột nhiên xuất hiện đó, cô ấy là một thiên sư, còn là một thiên sư có linh lực rất mạnh. Quái lạ, linh khí trời đất ngày nay sao lại có thể nuôi dưỡng ra một vị thiên sư mạnh mẽ như vậy.

Trần Ngư phát hiện có người đang nhìn mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhướng mày: Giống chị dâu nhà mình, nhưng là một con hồ ly?

Trần Ngư nhìn xong bên này lại nhìn sang bên kia, chắc là một thế lực khác vừa nãy chộp lấy công việc kinh doanh của mình.

Ế???

Một con mèo mun, chờ đã, một người có thể biến thành một con mèo mun, còn có linh lực này.

“Chị dâu An Niên?” Trần Ngư thăm dò gọi.

Tai con mèo mun động đậy trước, sau đó ngoẹo đầu, cũng nhìn thấy Trần Ngư người đột nhiên xuất hiện đó, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Thi Thi.”

“Chị dâu, thật sự là chị.” Trần Ngư bước nhanh tới: “Chuyện này là sao vậy?”

Mặc dù Trần Ngư đang hỏi, nhưng cô ấy đã chuẩn bị sẵn tư thế đánh nhau, la bàn đã được xoay về hướng của Cố Ngạn. Tôi cóc thèm quan tâm anh có chuyện gì, dù sao cũng không thể ức hiếp người nhà của tôi được.

“Anh ta là một kẻ xấu.” Có quá nhiều chuyện, trong chốc lát An Niên không giải thích được, tóm lại trong một câu, dù sao Cố Ngạn cũng không phải là người tốt.

Cái gì? Trần Ngư nghe giọng điệu này của chị dâu nhà mình cứ cảm thấy như đang tủi thân vậy. Bắt nạt chị dâu của mình ư? Cái này mà còn có thể chịu đựng à, Trần Ngư xoay người rút ra thanh kiếm đồng, lập tức tràn ngập sát khí, Cố Ngạn không nhịn được lui về phía sau nửa bước.

“Con hồ ly này chui từ đâu ra, dám bắt nạt chị dâu của tôi!” Trần Ngư hung hăng hỏi.

“…” Cố Ngạn im lặng.

Nữ thiên sư này vừa xuất hiện, cầm hai linh khí, mỗi một cái đều có hơn một nghìn năm tuổi, lại còn tràn đầy linh khí. Linh khí mà cô ấy thể hiện ra đó… Nếu như đơn độc đối phó, Cố Ngạn sẽ không sợ, nhưng nếu hai người hợp lực lại, chưa chắc anh ta đã có thể chiếm được lợi thế.

“Hiểu lầm thôi, là chị dâu của cô ra tay trước.” Sau khi cân nhắc một lát, Cố Ngạn lập tức giải thích.

“Ra tay trước thì sao? Chị dâu tôi ngây thơ biết bao. Nếu như anh không gây rối với cô ấy, cô ấy có thể đối phó với anh à.” Tôi không thèm quan tâm ai là người ra tay trước, dù sao chị dâu tôi không thể bị thiệt được.

“Chị dâu, chị muốn làm gì?” Trần Ngư hỏi An Niên, cô ấy cân nhắc tuy con hồ ly này rất mạnh, nhưng hai người bọn họ cùng lên thì chưa chắc sẽ gặp bất lợi.

“Chị…”

An Niên đang định trả lời thì nghe thấy Cố Ngạn ở đối diện đột nhiên lên tiếng: “Trần Dương gọi điện tới, cô không nghe sao?”

An Niên sững sờ, lúc này mới nhận ra điện thoại trong không gian mèo yêu không ngừng rung lên, cô nhanh chóng trở lại thành một người và trả lời điện thoại.

“An Niên, em thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cuối cùng cũng có người nghe điện thoại, Trần Dương vô cùng lo lắng: “Trưởng khoa Lưu nói phong ấn của em đã bị phá vỡ.”

Phong ấn?!

Lúc này An Niên mới có vẻ tỉnh táo lại, cô nhìn không gian u ám xung quanh, không biết từ lúc nào những cô hồn dã quỷ đã tụ lại, cô mới nhận ra mình vừa làm gì. Vậy mà bản thân cô tự phá vỡ phong ấn và triệu hồi bách quỷ.

Chết dở! Mình gặp rắc rối rồi.

An Niên nhanh chóng thu hồi linh lực của mình, những hồn ma xung quanh cô lập tức hoàn hồn. Sau một thời gian ngắn nghi ngờ, những con ma bị một người có linh lực ở hiện trường mạnh hơn làm cho hoảng sợ và bỏ chạy, trong chốc lát đã không còn sót lại một bóng ma nào.

“Em… em không sao.” Sau khi làm xong tất cả những điều này, An Niên mới chột dạ trả lời.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Thực ra Trần Dương đang trên đường đến, nhưng anh cần xác nhận lại.

“Em đang ở tòa nhà Nguyệt Mộng.” An Niên trả lời.

“Em chờ ở đó, năm phút nữa anh sẽ tới.” Trần Dương trực tiếp cúp điện thoại.

An Niên cầm điện thoại, bất lực nhìn Trần Ngư: “Thi Thi, hình như chị gặp rắc rối rồi.”

Trần Ngư đang định trả lời thì chiếc la bàn đột nhiên kêu lên, khi cô ấy nhìn sang, con hồ ly đã biến mất, chỉ để lại những mảnh thủy tinh trên mặt đất.

“Sao vậy?” Thấy An Niên không có ý định đuổi theo, Trần Ngư cũng cất la bàn đi.

“Chị… chị đã phá vỡ phong ấn và vô tình triệu hồi rất nhiều yêu ma.” An Niên lo lắng nói.

Đúng là rất nhiều đấy nhỉ? Vừa rồi cô ấy đuổi theo đến đây, nói đơn giản thì đó là bách quỷ dạ hành, cô ấy còn tưởng là cửa ma ở âm phủ bị phá vỡ, định gọi điện thoại hỏi ông nội quản lý Địa Phủ thế nào.

“Còn nữa… chị lẻn ra ngoài.” An Niên chột dạ nói.

“Anh em không biết?” Trần Ngư hiểu ra.

“Ừ.” An Niên lo lắng gật đầu.

“Hiểu rồi, lát nữa gặp anh em cứ để em nói.” Trần Ngư vô cùng có nghĩa khí nói.

Năm phút sau, ở lối vào của tòa nhà Nguyệt Mộng, Trần Dương còn chưa dừng xe, anh đã nhìn thấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc ở đằng xa.

“Thi Thi, sao em lại ở đây?” Trần Dương kinh ngạc nhìn em gái: “Không phải em đi công tác với em rể à?”

“Chẳng phải em vừa mới trở về đây sao?” Trần Ngư đáp.

“Vậy tại sao em lại ở cùng An Niên?” Trần Dương lại hỏi.

“À, là như thế này, em vừa gặp phải một ma vương vô cùng mạnh, một mình em không đánh nổi nên gọi chị dâu đến giúp.” Mặt Trần Ngư không đỏ tim không đập đáp lại.

“Ma vương?”

“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.

Trần Dương nghi ngờ liếc nhìn cô ấy, sau đó lại đi tới chỗ An Niên.

“Đúng, là ma vương!” An Niên vội vàng gật đầu.

“Vừa nãy trưởng khoa Lưu nói phong ấn trên người em đã bị phá, cũng là bởi vì liên quan đến ma vương sao?” Trần Dương hỏi.

“Vâng.” Sau đó An Niên nói thêm: “Em không cố ý phá vỡ phong ấn.”

“Đúng đúng đúng, chị dâu tới đây giúp em.” Trần Ngư nhanh chóng giúp đỡ.

Trần Dương nghi ngờ liếc nhìn hai người họ, vẻ mặt của em gái bình tĩnh, nhưng trên mặt An Niên lại đầy chột dạ.

Chắc chắn có vấn đề! Nhưng thấy cả hai cố hết sức che giấu, Trần Dương cũng không có bằng chứng nên chỉ có thể nói: “Được rồi, hai em không sao là tốt rồi. Thi Thi, lên xe đi anh sẽ đưa em về.”

Trần Ngư đang định đồng ý, một chiếc xe jeep quân sự đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, một người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe, nói với Trần Ngư: “Mợ chủ, cậu ba bảo cô về nhà.”

Đột nhiên sắc mặt Trần Ngư sa sầm, không ổn, bị phát hiện rồi.

“Anh, chị dâu, vậy em đi trước nha.” Trần Ngư vẫy tay với hai người họ.

“Tạm biệt Thi Thi.” An Niên cũng vẫy tay chào.

Sau đó, Trần Dương cũng lái xe đưa An Niên rời đi, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt của Trần Dương còn dừng lại trên bảng hiệu của tòa nhà Nguyệt Mộng rất lâu. Ma vương ư? Sao có thể xuất hiện ở một nơi như này được.

“Thi Thi luôn nói với anh rằng con bé bắt ma rất giỏi, không ngờ lại còn nhờ em giúp.” Trần Dương cố ý thăm dò.

“Có thể là do cô ấy đang mang thai.” Đột nhiên An Niên nói.

“Kít!”

Một tiếng phanh rít vô cùng bắt tai trong màn đêm tĩnh lặng.

“Em nói cái gì?” Trần Dương hỏi: Thi Thi mang thai rồi?”

“Đúng vậy, trên người cô ấy có hai sinh khí.” An Niên đáp.

Trần Dương lập tức tức giận, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho người em rể mà anh chưa từng dám chọc vào: “Cậu đang làm cái quái gì hả, em gái tôi đang mang thai mà cậu còn để con bé nửa đêm đi bắt ma?”

“…” Lâu Minh.
Nhấn Mở Bình Luận