BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 126
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Châu Châu là đồng loại của Tang Lộ, thế thì không thể xem như con người hoàn toàn. Huống hồ, dị năng cũng có thể thăng cấp, tiến hóa. Cố Mẫn Chi khi trước chỉ có thể khống chế một dị thú, không có nghĩa là bây giờ vẫn thế.
Nghĩ đến đấy, thật ra Hạ Vị Sương đã tin tưởng đến tám phần với suy đoán của bản thân.
Bằng vào tính tình của Cố Mẫn Chi, cộng thêm mức độ kì quái của Châu Châu, nếu nói hai người họ chỉ là tình nhân đơn thuần mới thật sự là khó tin.
“Còn một chuyện nữa.” Hạ Vị Sương cũng đã thấm mệt. Cô đẩy đẩy Tang Lộ, để chị đừng cứ đè mình. Tang Lộ quá nặng, đè trên người không thở nổi.
Tang Lộ trở người, vẫn kề sát Hạ Vị Sương nhưng đã đổi tư thế từ đè trên người sang ôm lấy bả vai và cánh tay. Hạ Vị Sương thở đều, thoải mái, tiếp tục hỏi: “Năng lực nhìn ban đêm của chị tốt, hẳn là thấy được hình dáng của cô ta. Cô ta nói có thể biết em, em cũng cảm thấy giọng nói cô ta rất quen. Nếu là người quen thì có lẽ chị cũng biết. Tang Lộ, chị có ấn tượng không?”
Tang Lộ rúc trong lớp quần áo dày, dính sát rạt vào người thương, phát ra một tiếng giọng mũi nghe có phần nghi hoặc. Tiếp đó, cô đột nhiên im bặt, trở nên lặng lẽ, mãi một lúc lâu sau mới lắc đầu, từ từ nói: “Không có ấn tượng.”
Hạ Vị Sương: “…”
Tang Lộ xoay đầu, ôm chặt cánh tay của Hạ Vị Sương hơn: “Không có ấn tượng!”
Hạ Vị Sương: “… Biết rồi.”
Thái độ của Tang Lộ thế này, có hơi kì quái. Thật ra Hạ Vị Sương cũng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, dù sao thì chuyện Tang Lộ không để ý đến ai khác ngoài cô đã quá bình thường, cho dù đó là người quen, chị không nhớ cũng không lạ. Nhưng cố tình lần này, thời gian suy ngẫm của Tang Lộ hơi bị dài, lúc trả lời lại còn hơi bị chột dạ.
Có vấn đề. Thái độ này của Tang Lộ, tuyệt đối có vấn đề.
Hạ Vị Sương không thể không hoài nghi thật ra Tang Lộ có ấn tượng với Châu Châu, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, có lẽ là quá chán ghét đối phương, hoặc có lẽ vì điều gì khác, tóm lại là sau khi ngẫm nghĩ, chị lựa chọn không thừa nhận.
Thật sự là người quen, hơn nữa còn là người quen mà cả hai đều biết. Giờ ngẫm lại, giọng điệu của Tang Lộ khi mới vừa nhìn đến Châu Châu đã ghét bỏ lạ thường. Mà thái độ của Châu Châu đối với người có vẻ đã từng quen là cô đây xem như thân thiện, nhưng đối với Tang Lộ thì lại trực tiếp lao vào đánh nhau, thậm chí một câu cũng chẳng nói…
Rốt cuộc Châu Châu là ai?
Bởi vì thái độ này của Tang Lộ rõ ràng là căm ghét Châu Châu, không muốn nhắc đến nên Hạ Vị Sương cũng không gặng hỏi. Khuya thế rồi, chính cô cũng buồn ngủ, có chuyện gì mai tính sau…
Tang Lộ trùm áo lông vũ. Cách lớp quần áo dày, thân nhiệt của hai người không trực tiếp truyền qua nhau. Hạ Vị Sương cũng thôi không đẩy Tang Lộ ra, lặng lẽ tiếp nhận sự thật rằng cả hai sẽ kề sát nhau mà ngủ.
Dần dà, nhịp thở của cô gái trở nên đều đặn. Thời gian đang từ từ trôi đi. Bên ngoài, đêm đen gió lớn, kêu rên thảm thiết. Trong phòng, yên ắng an bình, tĩnh lặng ấm áp. Không biết bao lâu đã trôi qua, dần dần, gió dịu đi, nơi chân trời bắt đầu ửng lên màu trắng bềnh bồng sương khói. Bầu trời tối tăm dần ngả sang màu xám u ám, báo hiệu ban ngày sắp đến.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn dâng lên thì những tia sáng dịu nhẹ đã ló rạng. Bất chợt, cô gái nằm trên giường phát ra một tiếng kêu gãy gọn mà kinh ngạc. Cô đột nhiên bật dậy, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, lại không thể thu được hình ảnh của một thứ gì.
Hạ Vị Sương giơ tay ôm ngực, nơi đó đang đập thình thịch. Trong đầu hãy còn vương tại cảm giác bi thương, tuyệt vọng trong mơ, khiến cô trì trệ mãi vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo.
“Sương Sương.” Tang Lộ cũng ngồi dậy theo. Cô buồn ngủ cọ cọ bả vai Hạ Vị Sương, lại vươn tay ôm lấy người trong lòng, muốn kéo đối phương về ngủ tiếp.
“Tang Lộ, em gặp ác mộng.” Sắc mặt của cô gái bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc tái nhợt lạ thường. Cô nhéo chặt mi tâm, hòng khiến cảm giác trướng đau nơi mí mắt phần nào thuyên giảm.
“Ác mộng?”
“Em…” Hạ Vị Sương cất giọng, lại không cách nào nói tiếp.
Cô đưa tay bắt lấy bàn tay Tang Lộ, lòng dâng lên một cảm giác đau xót khó dằn nổi. Cơn ác mộng tối qua cũng không phải ngẫu nhiên. Chính nhờ nó mà cô nhớ ra được thân phận của Châu Châu.
Nhưng mà có thể không? Thật sự sẽ khéo vậy sao?
Cô cảm thấy giọng Châu Châu nghe quen tai nhưng nghĩ miết không ra. Mãi cho đến tối hôm qua, lại một lần nữa mơ về Thúy Sơn, lại một lần nữa thấy Kha Tiếu Tiếu bị Tang Lộ tấn công, sau đó bị kéo vào cái khe sâu hun hút kia…
Giọng của Châu Châu, rất giống Kha Tiếu Tiếu.
Nếu Châu Châu thật là Kha Tiếu Tiếu, như vậy cũng có thể giải thích được thái độ của Tang Lộ. Nhưng tại sao lại thế? Sẽ khéo vậy ư… Kha Tiếu Tiếu chết đi, biến thành Châu Châu. Tình trạng của Kha Tiếu Tiếu thậm chí còn gay go hơn cả Tang Lộ, bởi vì ngay cả kí ức cô ta cũng chẳng có.
Đối với Kha Tiếu Tiếu, Hạ Vị Sương trước sau vẫn cảm thấy hổ thẹn. Có một số chuyện không thể cắt đứt, càng gỡ lại càng rối hơn. Tang Lộ không có giá trị quan như người bình thường, nhưng Hạ Vị Sương đã lựa chọn tiếp nhận chị thì cũng phải lựa chọn cùng chị gánh chịu chuyện vốn nên gánh chịu.
Cô cần phải xác định Châu Châu rốt cuộc có phải Kha Tiếu Tiếu hay không. Nếu phải…
Đầu Hạ Vị Sương đau đớn. Cô cũng không biết nếu phải thì mình nên làm thế nào, chỉ có thể xem tình hình trước.
“Tang Lộ, mấy giờ rồi?”
Tang Lộ vươn một cái xúc tu, móc chiếc đồng hồ quả quýt đeo trên cổ Hạ Vị Sương ra, nói: “Sáu giờ rưỡi.”
Giờ này thật ra vẫn còn sớm, tối qua ngủ cũng trễ. Nhưng Hạ Vị Sương ngủ không được, dứt khoát xuống giường, đến phòng khách canh chừng Thành Mẫn.
Tang Lộ đang mân mê quả cầu sưởi ấm, muốn nấu nước cho Hạ Vị Sương uống. Kể từ khi có thể tỉnh táo trong thời gian dài, Tang Lộ đã tỏ ra hứng thú với rất nhiều chuyện. Hạ Vị Sương hoài nghi rằng chuyến ra ngoài tiến hóa lần đó đã kéo cả IQ lẫn EQ của Tang Lộ lên một chút, khiến cho chị hiện giờ càng ngày càng giống con người hơn.
Vì thế, Hạ Vị Sương uống nước Tang Lộ nấu, ăn bánh Tang Lộ hâm. Rảnh rỗi, nhàm chán, cô lại ngồi xuống sô pha, bắt đầu đan này kia.
Khăn quàng cổ đã không thể thỏa mãn Hạ Vị Sương được nữa. Hiện tại, cô bắt đầu thử đan áo len. Có xấu hay không không quan trọng, trời lạnh như thế, dù sao cũng là mặc bên trong. Điều duy nhất có vẻ tiếc nuối chính là không mang theo nhiều len sợi lắm, chỉ đủ đan một cái. Hạ Vị Sương quyết định đưa cái áo ấy cho cô em gái đã lâu không gặp là Hạ Tình Tuyết. Giờ áo len đã đan được một nửa, hy vọng đến khi gặp được Tiểu Tuyết thì có thể hoàn thành.
Vì thế, khi rời giường, cảnh tượng Ngụy Vân Lang nhìn đến chính là một cô gái xõa tóc âm trầm đang vừa đan áo len vừa canh chừng một cái xác…
Ngụy Vân Lang: “… Á!”
Hạ Vị Sương bị cậu ta làm hoảng sợ: “Kêu cái gì?”
Ngụy Vân Lang vội bước lên phía trước, nhìn người đàn ông nằm trên sô pha: “Này là ai thế? Chẳng lẽ là con khỉ xâm nhập đêm đó? Không đúng nha, đây không phải con người sao?”
Hạ Vị Sương vội kêu ngừng: “Đừng vội. Chờ chị Thiến và Nhạc Nhạc dậy, chị sẽ nói cho mọi người.”
Nói một lượt, tiết kiệm nước bọt.
Đến khoảng tám giờ hơn thì Bạch Thiến và Nhạc Nhạc bước ra. Trong phòng thật sự quá lạnh, không muốn rời khỏi ổ chăn khó lắm mới ấm lên chút nào!
Hạ Vị Sương buông kim đan, hắng giọng nói: “Giới thiệu với mọi người. Anh này tên Thành Mẫn…”
Mọi người: “…”
“Tiểu Sương! Em.”
Bạch Thiến vươn ngón tay chọt trán Hạ Vị Sương. Cơ mà cô còn chưa chọt tới thì một ngón tay khác đã vươn đến.
Tang Lộ với ánh mắt âm trầm đưa ngón tay ra đối lại tay Bạch Thiến. Bạch Thiến đột nhiên im bặt, nhất thời sững sờ.
Cảnh tượng lãng mạn, nghịch ngợm biết chừng nào. Hình ảnh ấm áp, thân thiệt biết là bao… Bạch Thiến vội rụt tay về, giấu ra sau lưng mà lắc lắc, không kìm được phải hít một hơi thật sâu.
Ù uôi, đáng sợ thế cơ chứ?!
Tang Lộ lặng lẽ hạ tay, chuyển sang khảy cái áo len mà Hạ Vị Sương đan. Cô cho rằng đó là đan cho mình.
Hạ Vị Sương không biết mới vừa rồi, ngay trước mắt mình đã diễn ra một trận đấu đá nho nhỏ, song cô lại nghe ra sự lo lắng trong giọng điệu nôn nóng của Bạch Thiến, vội cười giải thích: “Chuyện này em có thể giải thích. Tất cả là do Tang Lộ. Là chị ấy thuận tay mang về.”
Tang Lộ ngẩng đầu, thoáng nghi hoặc: “Vậy sao?”
Hạ Vị Sương gật đầu, mỉm cười chuẩn mực: “Đương nhiên.”
Mọi người: “…”
Đương nhiên, đùa thì đùa, chính sự cũng phải nói. Hạ Vị Sương kể lại đơn giản chuyện tối hôm qua, bao gồm cả việc gặp Châu Châu kia cùng suy đoán của bản thân cô đối với mối quan hệ giữa Châu Châu và Cố Mẫn Chi. Nhưng cô không nói ra chuyện mình hoài nghi Châu Châu chính là Kha Tiếu Tiếu. Chuyện này, nếu chưa xác định thì vẫn đừng nên nói, miễn cho không đâu lại kích thích đến Tang Lộ.
“Em ấy, tốc độ hành động đúng là rất nhanh.” Bạch Thiến cười lắc đầu, nói, “Nếu người đã mang ra rồi thì phía Cố Mẫn Chi bên kia chắc chắn sẽ có hành động. Chốc nữa chị và Vân Lang ra ngoài thăm dò tình hình, nhân tiện mua sắm ít đồ. Trong phòng lạnh như thế, thật sự chịu không nổi.”
“Cũng được. Vậy bên ngoài giao cho mọi người, cẩn thận một chút.” Hạ Vị Sương nói, “Còn có chuyện này, Ngụy Vân Lang, phiền em để ý giúp chị.”
Ngụy Vân Lang nhướng mày: “Chuyện gì?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh nói: “Có thể Châu Châu chính là người mà trước kia chúng ta quen biết. Nếu có cơ hội nhìn thấy cô ta thì em giúp chị để ý một chút. Cô ta là kiểu này, cách nói chuyện hơi thần kinh một chút, cảm giác rất yếu đuối…”
Vì nhìn không thấy nên Hạ Vị Sương chỉ có thể tập trung vào việc miêu tả cảm giác mà giọng nói của Châu Châu mang lại.
Ngụy Vân Lang nhận lời.
Sau đó, Hạ Vị Sương và Tang Lộ ở lại giữ nhà, nhân tiện trông chừng Thành Mẫn vẫn còn bất tỉnh. Bạch Thiến, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc cùng nhau ra ngoài mua đồ, tìm hiểu tin tức. Vốn mấy người lớn muốn để Mễ Nhạc Nhạc ở lại nhà luôn, nhưng Nhạc Nhạc thật sự quá nhàm chán, mãnh liệt yêu cầu được ra ngoài chung.
Hết cách, đành phải dẫn theo.
Bạch Thiến chải đầu cho cô nhóc, túm thành một búi nhỏ, che đi cái hoa trắng trên đỉnh đầu. Ba người mặc quần áo dày, mang đủ mũ, khăng quàng cổ và khẩu trang chắn gió. Trang bị cả bộ như thế, mặt đối mặt còn chưa chắc có thể nhận ra nhau, vậy nên bọn họ cũng không sợ bị người quen bắt gặp.
Ngày đông lạnh như vậy, ai ra ngoài gần như cũng quấn kín mít. Ba người lẫn vào đám đông, ngoại trừ quần áo sạch sẽ hơn phần nhiều những người khác thì không có gì nổi bật. Hôm nay, cả ba ra ngoài chủ yếu là mua bếp lò và than đá. Trong tay còn mấy viên tinh thạch, hoàn toàn đủ dùng. Xem qua điểm mua sắm của Nhà nước, bọn họ lại đến chợ giao dịch tự do, vừa giả vờ nhìn đồ vừa nói chuyện phiếm hỏi thăm tin tức.
Buổi sáng, bọn họ không hề nghe nói phía phòng thí nghiệm bên kia có gì khác thường, chỉ nghe được một số tin tức râu ria, không liên quan đến chuyện mà tối qua Hạ Vị Sương và Tang Lộ đã làm.
Ngụy Vân Lang thấy đồ ở điểm mua sắm chính thức bán mắc, chợ giao dịch tự do cũng hiếm có mấy thứ như bếp lò và than đá, bèn quyết định ra ngoại thành nhìn xem.
Mễ Nhạc Nhạc hết sức vui vẻ. Đã lâu lắm rồi em chưa thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này. Dù rằng mang theo tinh thạch có phẩm chất khá tốt nên không thể mua được một số đồ nhỏ nhặt, linh tinh nhưng có thể nhìn xem cũng đã rất vui vẻ.
Giữa trưa, ba người ăn lương khô tự mang theo, sau đó lại chạy ra ngoại thành, hỏi thăm chợ đen nằm đâu. Đến được chợ đen thì đã là ba giờ chiều, dù sao chỉ có cặp chân để đi, tốc độ chậm cũng đành chịu.
Hiện tại, xăng là tài nguyên cực kì quý giá. Trừ phi ra ngoài căn cứ hay có việc gấp, nếu không rất hiếm có ai lái xe trong căn cứ. Trên đường đều là những người đi bộ hoặc chạy xe đạp. Ba người Ngụy Vân Lang không muốn gây chú ý, cũng chỉ có thể cuốc bộ.
Chợ đen ngoại thành quả nhiên có rất nhiều thứ tốt. Ngụy Vân Lang đút tay vào túi quần, đi lông nhông như thằng vô công rồi nghề, hỏi thăm tin tức lưu truyền bên này. Bạch Thiến đang trả giá với chủ quán bán bếp lò và than đá. Mắt Mễ Nhạc Nhạc thì lia qua sạp kế bên, nhìn trúng một thứ.
“Ông chủ, mấy cái này bán sao?”
“Bé gái, mấy cái này của chú chỉ đổi đồ ăn. Muốn mua đồ thì gọi người lớn nhà cháu tới đi.”
“Ông chủ bán cho cháu đi, cháu có đồ đổi.” Mễ Nhạc Nhạc moi moi trong túi, móc ra bốn viên kẹo gói trong giấy bóng kính, “Chú xem, có đổi không?”
Là kẹo!
Kẹo bây giờ không phải mắc bình thường. Mấy đứa trẻ trong nhà đã biết bao lâu không được ăn kẹo rồi?
Chủ sạp lập tức hớn hở ra mặt. Nhưng thấy cô nhóc nhỏ người, bản tính gian thương của anh ta lại không kìm được mà trỗi dậy: “Bé gái, bốn viên này của cháu không đủ, ít nhất phải sáu viên! Cháu xem tay nghề của chú, rất sống động, giờ làm gì còn thứ tốt thế này chứ?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Nhạc Nhạc đanh lại, đôi mắt to phóng khí lạnh vù vù: “Không đổi thì thôi. Dù sao không mua cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Suốt đường đến đây em đã quan sát khắp nơi rồi, trong lòng hiểu hết. Thấy em nhỏ thì muốn gạt á? Không có cửa đâu!
“Đừng đừng đừng. Ai da, bé gái, cháu đáng yêu như vậy, thôi thôi, bốn viên thì bốn viên. Đưa cháu, đưa cháu đấy. Mau lấy đi.” Chủ sạp vội nhận lấy mấy viên kẹo trong tay Mễ Nhạc Nhạc, đưa đồ cho cô nhóc.
Mễ Nhạc Nhạc nhét đồ vào lòng, lặng lẽ bước trở lại bên cạnh Bạch Thiến.
Bạch Thiến lúc này cũng vừa trả xong tiền cọc cho bếp lò và than đá, hẹn chủ sạp đưa đến nhà thuê ngay trong hôm nay.
“Nhạc Nhạc, vừa rồi em mua gì thế?” Bạch Thiến ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.
“Giờ không nói chị biết.” Mễ Nhạc Nhạc khoanh tay, vẻ nghiêm nghị, “Chờ về nhà lại cho chị xem.”
“Được rồi, vậy về em đừng quên đấy.” Bạch Thiến bị cái điệu bộ bà cụ non của cô nhóc chọc cười.
Đúng lúc này, Ngụy Vân Lang đến, còn mang theo một chiếc xe đạp!
“Mua được bếp lò chưa?” Vừa tới, Ngụy Vân Lang đã vội hỏi.
“Mua rồi, sao vậy?”
“Đi, lên xe đã, còn lại vừa đi vừa nói!”
Mễ Nhạc Nhạc ngồi trên sườn trước, Bạch Thiến ngồi ghế sau, Ngụy Vân Lang ở giữa, hai chân đạp điên cuồng.
Hóa ra mới vừa rồi, cậu ta đã nghe ngóng được tin tức về chuyện tối hôm qua. Nghe nói nhà ông to bà lớn nào đó tối qua bị trộm, mất tinh thạch rất quý giá, hiện tại cảnh vệ đang điều tra từng nhà.
Điều tra?
Không xong, chắc chắn là lấy cớ bị mất trộm mà truy tìm Thành Mẫn rồi! Thành Mẫn chính là nhân vật quan trọng nhất của phòng thí nghiệm hạt giống. Mất Thành Mẫn sẽ khiến lòng người hốt hoảng, thế nên không thể nói thẳng là Thành Mẫn mất tích, phải tìm lí do khác.
Chỉ là Ngụy Vân Lang không nghĩ ra vì sao đến chiều mới bắt đầu điều tra.
Hai người Hạ Vị Sương còn ở nhà canh kia kìa. Không ra ngoài không hay biết tin tức, cảnh vệ tìm đến cửa thì phải làm sao?
Trong lòng Ngụy Vân Lang nóng như lửa đốt, nhưng chỉ dựa vào hai chân mà chạy về thì chậm quá. Cậu ta bèn cấp tốc mua chiếc xe đạp, thế thì tốc độ có thể nhanh hơn một chút.
Đội ơn chợ đen ngoại thành, hàng hóa chủng loại phong phú, cái gì cũng mua được!
Giờ đã biết nguyên nhân, Bạch Thiến cũng nóng ruột. Trong khi đó, Mễ Nhạc Nhạc lại không hề nao núng. Em vô cùng tin tưởng Hạ Vị Sương. Trong mắt Mễ Nhạc Nhạc, không có chuyện gì mà chị Hạ Vị Sương không giải quyết được. Nếu có, vậy để cho chị Tang Lộ.
…
Một đường đạp xe không ngừng tăng tốc, cuối cùng cũng chạy đến dưới căn nhà thuê.
Hỏng bét rồi, ở đây có chiếc xe cảnh sát đang đỗ!
Xuống xe đạp, Ngụy Vân Lang dúi chìa khóa vào tay Bạch Thiến rồi cất bước lao lên lầu.
Ngàn lần đừng lục soát đến nhà mình nhanh như thế. Ngàn lần xin đừng…
Ngụy Vân Lang phóng qua một tầng cầu thang, chạy đến lầu năm, đúng lúc nhìn thấy cửa nhà mình mở, bốn cảnh vệ từ trong bước ra.
Hạ Vị Sương chống gậy, khách khí đưa tiễn: “Tôi không thấy đường nên không tiễn. Mọi người vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả. Chuyện nên làm. Nếu phát hiện ai kì quái thì có thể báo cáo với chúng tôi.” Cảnh vệ nói xong, quay đầu nhìn đến Ngụy Vân Lang đang vịn lan can thở hổn hển.
“Đây là ai? Hai người ở cùng nhà sao?”
“Hộc, hộc… Đúng, tôi là em họ của chỉ.” Đầu Ngụy Vân Lang vừa nhảy số, đoán ra mấy cảnh vệ này không bắt được Thành Mẫn, bèn cố ý giả ngu, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Vị Sương nghe tiếng nhìn qua, nói: “Em họ, em về rồi. Không có gì, hình như là đang bắt ăn trộm, không liên quan đến tụi mình.”
“Thiện tai, thiện tai. Không phải nhà mình bị trộm là được rồi.”
Ha, oắt này, nói chuyện kiểu gì đấy!
Có điều bắt “ăn trộm” vẫn quan trọng hơn. Cảnh vệ lắc đầu, lười tính toán với cậu ta, tiếp tục kiểm tra tầng trên.
Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc cũng theo lên rất nhanh. Cả bọn vào nhà, đóng cửa lại. Ngụy Vân Lang ngồi xuống sô pha thở hồng hộc.
“Sao thế này? Thành Mẫn đâu?”
Hạ Vị Sương cười cười, nói: “Tang Lộ đang trông.”
Vừa dứt lời thì đã thấy ngoài cửa có bóng người nhảy từ trên xuống. Tang Lộ túm Thành Mẫn lúc này đang bị bịt chặt miệng, quẳng người lên sô pha.
Nguyên một gã đàn ông bay đến, Ngụy Vân Lang bị đụng cho ngã ngửa, suýt chút nữa đã văng khỏi sô pha.
“Ối giồi ôi, anh tỉnh rồi à.” Ngụy Vân Lang nhe răng nhếch miệng mà xoa xoa ngực, đỡ Thành Mẫn ngồi ngay ngắn. “A Di Đà Phật, người anh em, đừng sợ, tôi không phải người xấu. Anh xem tôi trông lương thiện như thế thì biết ngay bọn tôi đều là người tốt.”
Dứt lời, cậu chàng điển trai mặt non choẹt nở một nụ cười đáng yêu mà tươi tắn như ánh mặt trời.
Thành Mẫn: “…”
Đời này chưa bao giờ cạn lời như vậy!
“Được rồi, Vân Lang, em đừng trêu anh ta nữa. Xem anh ta bị trói cả ngày chắc khó chịu lắm rồi, lỡ bị em chọc ngất xỉu thì biết làm sao?” Bạch Thiến hiền hòa điều giải.
Nói đoạn, cô lại quay đầu nhìn về phía Hạ Vị Sương: “Em đã sớm biết bọn họ sẽ đến điều tra rồi à?”
Hạ Vị Sương nói: “Không tra mới bất thường.”
Người quan trọng như Thành Mẫn, mất là chắc chắn phải tìm, chỉ khác ở cách tìm thế nào mà thôi. Thật ra tối qua, trên đường về, Hạ Vị Sương đã nhớ nhắc Tang Lộ soát người Thành Mẫn rồi.
Quả nhiên trên người Thành Mẫn có máy định vị.
Hạ Vị Sương bảo Tang Lộ gỡ máy định vị trên người Thành Mẫn cột vào con chuột. Lúc sáng, đoán chắc đám người bên phòng thí nghiệm vẫn luôn đuổi theo con chuột kia, hẳn là tìm được rồi phát hiện mình bị lừa nên giờ mới bắt đầu điều tra diện rộng.
"Giờ đã qua ải rồi, tóm lại có thể tạm thời yên tâm.” Ngụy Vân Lang vỗ vỗ vai Thành Mẫn, “Ông anh, đêm nay chúng ta ngủ chung đi? Anh nhìn anh kìa, cứ trói hoài cũng khó chịu lắm đúng không?”
Nghe Ngụy Vân Lang lân la làm quen Thành Mẫn, Hạ Vị Sương trở tay móc ra một cái bộ đàm.
Cô vừa quay số, trong phòng đã lập tức yên lặng. Cứ cảm thấy Hạ Vị Sương sắp làm chính sự, mọi người đều sợ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện.
Lát sau, bộ đàm truyền ra tiếng.
“Lục Sảng? Cô tìm tôi à?”
“Đúng vậy, là tôi.”
Nghe thấy giọng bên kia là Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương đi thẳng vào vấn đề: “Tiến độ bên cô tới đâu rồi? Thái độ của Trần Giai Vĩ thế nào?”
Trịnh Phách Tường giảng giải: “Vẫn chưa gặp được ông ta. Là thế này, không chỉ mỗi chúng ta biết tầm quan trọng của hạt giống mà trước đó đã có một số người muốn dùng hạt giống để thu lợi từ chỗ ông ta rồi. Giờ phía ông ta cho rằng chúng ta cũng là kẻ lừa đảo, không chịu gặp mặt, lại càng không cần phải nói đến chuyện hợp tác.”
Hạ Vị Sương nói: “Vậy cô có thể nói cho ông ta biết, Thành Mẫn ở trong tay chúng ta.”
Giọng nói trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh của Trịnh Phách Tường cuối cùng cũng lẫn một chút kinh ngạc: “Cô gặp được Thành Mẫn rồi à?”
Hạ Vị Sương nhấn mạnh: “Không chỉ gặp. Thành Mẫn giờ đã ở trong tay chúng ta.”
Trịnh Phách Tường vỡ lẽ: “Chiều nay đột nhiên bắt đầu điều tra toàn căn cứ, ra là vì cái này.”
“Không sai. Nếu Trần Giai Vĩ thông minh thì nên biết chúng ta không phải đến lừa đảo. Cho dù hạt giống không quan trọng thì chẳng lẽ ông ta không cần nghiên cứu viên? Tôi tin chuyện điều tra toàn căn cứ đã đủ để chứng minh với ông ta rằng Thành Mẫn hiện đang trong tay chúng ta.”
Chỉ cần Trịnh Phách Tường để lộ chuyện này với Trần Giai Vĩ thì việc Thành Mẫn rốt cuộc có mất tích hay không, bằng vào năng lực của Trịnh Giai Vĩ, không khó để điều tra ra.
Đến khi đó, cá nguyện mắc câu.
_____________
Muốn đi chơi quạ 😔