BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 130
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hôm nay trời hơi lạnh, gió rất lớn. Hạ Tình Tuyết quấn chặt quần áo và khăn choàng, tay chắp vào nhau, vừa nghĩ về chuyện của Lữ Viện Viện vừa bước đến trước cửa nhà Cố Mẫn Chi.
Lại nói, cô và Cố Mẫn Chi thật sự không xem như quen thân. Các cô tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng lần đó Cố Mẫn Chi gọi riêng cô sang hỏi thăm những chuyện liên quan đến chị họ đã để lại trong cô ấn tượng cực kì sâu sắc.
Hạ Tình Tuyết lắc lắc đầu. Thôi thôi, giờ nghĩ cái này làm gì chứ. Bóng dáng chị họ vẫn còn chẳng thấy đâu.
Thấy Hạ Tình Tuyết định gõ cửa, hai vệ sĩ đằng sau nhanh chóng tiến lên. Bình thường vì không gây chú ý, đồng thời cũng để lại cho Hạ Tình Tuyết một chút riêng tư và không gian tự do nên hai người này sẽ không đến gần quá. Nhưng hiện tại, tới địa bàn của Cố Mẫn Chi, tất cả phải đặt sự an toàn của Hạ Tình Tuyết lên đầu, còn lại hết thảy xếp sau, vậy nên phải theo sát.
Hạ Tình Tuyết không ý kiến. Cô là người biết điều, sẽ không vì sự riêng tư và tự do mà phản đối sự bảo vệ từ người khác, cũng sẽ không tìm đủ mọi cách thoát khỏi vệ sĩ như những cô nàng tiểu thư trong phim. Suy cho cùng thì có thoát khỏi bọn họ, cô cũng không phát triển ra được câu chuyện tình yêu như trong phim thần tượng.
Tuy nhiên, trước khi Hạ Tình Tuyết gõ thì cửa đã tự mở, cứ như người bên trong biết trước khi nào cô sẽ đến.
“Thứ trưởng Cố.” Hạ Tình Tuyết thăm dò nhìn vào trong, một cảm giác thù ghét nhà giàu lập tức trỗi dậy.
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại… Cô an ủi bản thân như thế.
“Ồ, đến rồi à.” Cố Mẫn Chi ngồi trên chiếc sô pha mềm mại, vẫy vẫy tay, ý gọi Hạ Tình Tuyết qua ngồi.
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp, thoải mái. Hạ Tình Tuyết ngồi xuống chỗ đối diện Cố Mẫn Chi, hai vệ sĩ đứng sau lưng cô, một trái một phải. Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa có bày Coca quý giá và khoai lát, thậm chí còn có trái cây đã cắt khối.
Tóc Cố Mẫn Chi dạo gần đây đã khá dài, còn Hạ Tình Tuyết lại cắt ngắn. Sự thay đổi về kiểu tóc của hai người hình như trái ngược nhau.
Cố Mẫn Chi đảo mắt nhìn hai vệ sĩ sau lưng Hạ Tình Tuyết, phát ra một tiếng cười khẩy không rõ ý vị, sau đó lại chuyển tầm mắt trở về, hất hất cằm với Hạ Tình Tuyết: “Cứ việc ăn, mời cô đấy.”
Thái độ cao ngạo, trào phúng này, dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu. Huống hồ Hạ Tình Tuyết cũng không ham chút đồ ăn vặt ấy. Dị năng của cô rất tiện, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao xuống thì có giấu giếm thứ gì cũng sẽ không ai so đo. Suy cho cùng thì mọi người đều không biết rốt cuộc không gian của cô rộng bao nhiêu, đồ đã bỏ vào không gian thì không ai cướp được. Vậy nên Hạ Tình Tuyết tích góp vốn riêng khi làm nhiệm vụ, mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí đôi khi tiểu đội thấy vật tư đã đủ nhiều, đội trưởng còn chủ động nói tập thể chỉ cần những món này, món này, còn lại không cần, ấy là bảo Hạ Tình Tuyết xem xét mà lấy đi.
Có qua có lại, Hạ Tình Tuyết cũng không chỉ biết mỗi bản thân mình. Vốn chính là vật tư mà mọi người cùng làm nhiệm vụ tìm được, cô sẽ chia sẻ với các đồng đội, cố gắng để ai cũng có thu hoạch.
Vậy mới nói, hàng ngon cất trong túi Hạ Tình Tuyết nói không chừng còn phong phú hơn cả những gì Cố Mẫn Chi nắm trong tay.
Thế nhưng, không ăn thì phí, đặc biệt là kiểu người như Cố Mẫn Chi. Cô không chỉ muốn ăn, mà còn phải ăn đến mức khiến Cố Mẫn Chi đau lòng tiếc của!
Hạ Tình Tuyết học theo Cố Mẫn Chi mà cười khinh miệt. Lăn lộn trong tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt thời gian dài, sống sống chết chết, có cái nào mà chưa thấy qua. Hạ Tình Tuyết từ lâu đã không còn là cô nàng lóng ngóng, sợ đầu sợ đuôi trước kia nữa rồi. Cô cầm một lon Coca, bật nắp, nhìn bọt khí ùng ục dâng trào, ngửi nhẹ một cái rồi trở tay đưa cho anh vệ sĩ đằng sau. Lại mở lên lon Sprite đưa cho chị vệ sĩ.
Hai anh chị vệ sĩ đi theo Hạ Tình Tuyết đã một khoảng thời gian, cũng xây dựng được một chút ăn ý, thế nên vô cùng phối hợp nói: “An toàn, không độc.”
Hạ Tình Tuyết bấy giờ mới giả vờ gật gật đầu, ‘ừ’ một tiếng, lại rụt rè mở thêm một lon Coca, bắt đầu uống.
Sau đó, Hạ Tình Tuyết cũng đối đãi với món khoai lát và trái cây trên bàn bằng phương thức tương tự, đảm bảo hai anh chị vệ sĩ đi theo mình đều được ăn uống no đủ. Chính cô cũng không hề khách sáo, chẳng những ăn mà còn phải ăn thật tự nhiên, ăn xong lại bĩu môi – ưm, sướng!
Cố Mẫn Chi nhìn cách ăn như tống tiền của Hạ Tình Tuyết, thật sự cạn lời. Cơ mà cô ta cũng không ngại đối phương ăn nhiều, thậm chí còn vẫy tay cho người đem lên thêm một chút.
Thái độ khác thường ấy khiến Hạ Tình Tuyết cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Vừa ăn trái cây vừa nhìn Cố Mẫn Chi, Hạ Tình Tuyết cứ cảm thấy đối phương không có ý tốt, hệt con cáo mặt cười.
Có câu há miệng mắc quai, ăn một lúc, Hạ Tình Tuyết cũng nuốt không vô nữa. Cô dứt khoát quệt miệng, chủ động hỏi: “Thứ trưởng, chị tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Cố Mẫn Chi vươn tay, gõ gõ tay vịn sô pha, giọng lạnh nhạt: “Chút việc tư, tôi không mấy gì muốn để người khác biết. Vậy nên cô theo tôi vào phòng làm việc, chúng ta nói chuyện riêng.”
“Nhưng mà…”
“Để hai người họ canh ngoài cửa phòng làm việc là được rồi chứ gì.” Cố Mẫn Chi trợn mắt khinh thường, cạn lời, “Bộ tôi đáng sợ đến thế à?”
Câu này không biết phải đáp lại thế nào, Hạ Tình Tuyết trực tiếp giả ngu cho qua. Cơ mà nói cũng phải, dù sao thì trên danh nghĩa, Cố Mẫn Chi vẫn là cấp trên của cô, hơn nữa vật tư ra ngoài của tiểu đội còn vướng trong tay cô ta, không nể mặt cũng không ổn.
Hạ Tình Tuyết theo Cố Mẫn Chi vào phòng làm việc. Cửa vừa khép lại, Cố Mẫn Chi đã ngồi xuống sau bàn, đồng thời cũng bảo Hạ Tình Tuyết ngồi.
“Thứ trưởng, đã tới đây rồi, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi.”
“Được.” Hiệu quả cách âm của phòng làm việc khá tốt, Cố Mẫn Chi nở nụ cười quái dị với Hạ Tình Tuyết, “Hôm nay tìm cô đến đây thật ra là vì chuyện cá nhân của tôi.”
Cô ta cười, Hạ Tình Tuyết lại càng thấy mất tự nhiên. Cái cảm giác sởn tóc gáy như đang bị theo dõi cũng càng mãnh liệt. Hai tay cô chắp vào nhau, khuất dưới mặt bàn phủ khăn trải, lòng bàn tay nắm một khẩu súng theo phản xạ. Làm xong, Hạ Tình Tuyết cũng bị phản ứng của chính mình làm cho hoảng hốt, chẳng hiểu tại sao lại sợ đến thế.
“Xin chị cứ nói.”
Nào ngờ Cố Mẫn Chi lại nói toàn những lời vô nghĩa, sáo rỗng. Tổng kết đại ý chính là cô đừng đi theo ông già không có tiền đồ Quan Lân kia, theo tôi đi.
Hạ Tình Tuyết mở to mắt, bưng chén trà, nhất thời không biết phải nói gì.
Sao tự dưng Thứ trưởng Cố lại muốn nói mấy cái này? Hình như cô đâu có tạo cho chị ta ảo giác rằng mình muốn đổi phe đâu?
Cố Mẫn Chi nói cả buổi, nói đến khô cả giọng, bèn bưng ly lên tu ừng ực mấy hớp nước. Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường, mắt cô ta càng trở nên u ám.
Sao thế này? Sao vẫn chưa hành động…
Trước mặt người khác, Cố Mẫn Chi không tiện phát hỏa. Đó là bí mật lớn nhất của cô ta, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Hạ Tình Tuyết châm chước câu từ, uyển chuyển từ chối Cố Mẫn Chi. Dù không phải thật lòng muốn kéo Hạ Tình Tuyết nhập bọn nhưng bị từ chối, Cố Mẫn Chi vẫn cảm thấy mất mặt.
Cô ta giơ tay, nói: “Thôi, không nói cái này. Thật ra tôi tìm cô còn có chuyện khác.”
Không phải kêu mình cải chính quy tà là được! Hạ Tình Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chị nói đi.”
“Tôi biết các cô mang về một nhân tài, xưng là người chữa lành tinh thần, đến từ căn cứ người sống sót thành phố D.”
Chuyện tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt đi thành phố D không qua tay Cố Mẫn Chi, cô ta không can thiệp được, nhưng chuyện cần biết cũng biết không ít. Căn cứ thành phố D bị phá hủy, lúc truyền tin về thì lão già Quan Lân kia mặt ủ mày chau như mẹ chết, khiến Cố Mẫn Chi cười điên.
Vốn Cố Mẫn Chi không buồn để ý đám rác rưởi được đưa về kia, nhưng trong đó lại có một người chữa lành tinh thần. Xét về phương diện nào đó thì Cố Mẫn Chi đúng là bị khơi dậy hứng thú với người này. Chỉ tiếc người này tính tình quái gở, chẳng nể nang một ai. Gãy hai chân, cả người u ám, không sức sống, cùi không sợ lở. Cố Mẫn Chi muốn mời đến đây mà ông ta cũng chẳng thèm phản ứng.
Tay Cố Mẫn Chi mân mê tách trà, giơ chân bắt chéo, ra lệnh nói: “Nghe nói cô và hắn ta khá thân, cô dẫn hắn đến đây, tôi có chuyện cho hắn làm.”
Hạ Tình Tuyết thật sự cạn lời: “Thứ trưởng, tôi không thân với ông ta. Với cả, ông ta cũng có nghe lời tôi đâu.”
Cố Mẫn Chi đâu thèm quan tâm những chuyện ấy: “Đó là việc của cô. Tóm lại thì cô dẫn hắn tới đây, càng nhanh càng tốt, trễ nhất là ba ngày sau.”
Hạ Tình Tuyết chau chặt mày, hỏi: “Vậy có thể nói tôi biết kêu ông ta đến để làm gì không? Dị năng của ông ta là chữa trị tinh thần. Chị muốn để ông ta chữa cho ai?”
Sắc mặt Cố Mẫn Chi sa sầm: “Cái này không liên quan đến cô. Bớt hỏi mấy chuyện không nên biết đi.”
Cô ả này đúng là sáng nắng chiều mưa, trở mặt như lật sách! Hiện tại Hạ Tình Tuyết vẫn chưa tiện làm căng, đành phải nhịn. Cô giật giật người, cảm thấy vừa rồi uống hơi nhiều Coca, bụng chướng quá, bèn nói muốn đi vệ sinh.
Rời khỏi phòng làm việc, Hạ Tình Tuyết nhỏ giọng trào phúng với hai vệ sĩ: “Em cứ cảm thấy cô ta không đúng lắm, có ý đồ gì ấy.”
Dù rằng hai chuyện vừa rồi cũng xem như quan trọng, nhưng đâu đã đến mức phải cố ý gọi cô đến đây một chuyến. Đặc biệt là lúc nãy, khi Cố Mẫn Chi lảm nhảm dông dài, mình còn chưa từ chối mà sắc mặt cô ta đã càng lúc càng mất kiên nhẫn, cứ như vốn đã biết mình sẽ không đồng ý.
Hạ Tình Tuyết cứ cảm thấy có chỗ nào đó lấn cấn, nhưng nhất thời lại đoán không ra, chỉ muốn đi vệ sinh xong rồi mau mau chuồn.
Hạ Tình Tuyết không biết rằng sau khi mình rời khỏi phòng làm việc thì trong phòng lại xuất hiện một người.
Cố Mẫn Chi sa sầm mặt, bước ra phía sau một cái kệ chứa đầy sách. Nơi đó là một cô gái tóc dài, mặc váy len trắng đang đứng.
“Em sao vậy…” Cố Mẫn Chi vừa định phát hỏa thì lại thấy đối phương run rẩy cả người, hai mắt mông lung, đã chìm trong thế giới riêng của bản thân.
Kì quái, sao lại thế?
Vốn Cố Mẫn Chi gọi Hạ Tình Tuyết vào phòng làm việc là muốn để cho Châu Châu lặng lẽ đánh lén đối phương, nào ngờ mãi vẫn không thấy Châu Châu có động tĩnh gì. Cố Mẫn Chi cam chịu, đành phải tạm thời hủy bỏ kế hoạch, đuổi Hạ Tình Tuyết đi bằng một chuyện khác.
“Em sao thế?” Thấy Châu Châu hình như không được thoải mái lắm, Cố Mẫn Chi gắng kiên nhẫn, cố dùng giọng điệu bình thản mà hỏi đối phương. Cô đưa tay huơ huơ trước mặt Châu Châu, lại lay lay bả vai cô ta.
Châu Châu bất chợt hoàn hồn, bấy giờ mới nhìn đến Cố Mẫn Chi đang đứng ngay trước mặt.
Cố Mẫn Chi lại nhẫn nại hỏi một câu sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?
Châu Châu lắc đầu, nói: “Xin lỗi, vừa rồi em thất thần. Em cứ cảm thấy cô ấy khá quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra.”
Cố Mẫn Chi im lặng một lúc rồi đột nhiên nhấp môi, bật cười: “Chỉ vì thế mà em cãi lệnh tôi? Châu Châu, em không nghe lời à? Em đã quên tất cả mọi chuyện rồi, là tôi mang em về, là tôi làm em có người nhà… Châu Châu, cái mà em gọi là cảm giác quen thuộc kia chỉ là ảo giác của em thôi. Em nhớ cho kĩ, em không có một cái gì hết, tất cả đều là tôi cho em.”
Cố Mẫn Chi lạnh lùng nói: “Em như vậy khiến tôi quá thất vọng. Cắn nuốt cô ta cho tôi, khống chế cô ta. Nếu việc đó mà còn không làm được thì tôi còn cần em làm gì?!”
Châu Châu run rẩy cả người, hơi cúi đầu: “Em biết rồi.”
Thấy Châu Châu lại ngoan ngoãn nghe lời, Cố Mẫn Chi mới thay đổi sắc mặt, trở nên hiền hòa hơn. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Châu Châu, nắm lấy cằm đối phương, rồi hôn lên môi.
“Ngoan, chị yêu em. Trên thế giới này, chị là người yêu em nhất. Chỉ có chị mới bao dung em, mang đến cho em thứ mà em muốn.”
“Có thật không?” Châu Châu nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi.” Cố Mẫn Chi vuốt ve mái tóc dài của Châu Châu, tiếp tục nói, “Em không cảm nhận được sao? Chị yêu em, cũng chỉ yêu mỗi em.”
Châu Châu nhìn Cố Mẫn Chi bằng đôi mắt sâu thẳm như hố đen, sau đó cười cười, xoay người bước về phía cửa phòng làm việc.
— chị phải yêu em, chỉ yêu mỗi em. Phải vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi em. Phải bảo vệ em. Phải bao dung em. Phải bên cạnh em với tất cả những gì chị có.
Sau lưng Châu Châu, Cố Mẫn Chi lặng lẽ thở phào một hơi. Cánh tay buông thõng bên người khẽ run, Cố Mẫn Chi liếc mắt nhìn xuống, không nhịn được mà cười lạnh… cười chính bản thân mình.
Hơn ai hết, Cố Mẫn Chi hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Châu Châu. Lúc đầu, thái độ của cô với Châu Châu không được hiền hòa như thế. Khi giá trị lợi dụng của Châu Châu dần hé lộ, cùng với việc Châu Châu từ từ thức tỉnh theo thời gian, Cố Mẫn Chi phát hiện mình khống chế càng lúc càng quá sức.
Châu Châu rất nguy hiểm, không chỉ đối với người khác. Cho dù cô ta có cười ngọt ngào, xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, có tỏ ra đơn thuần, vô tội đến đâu đi chăng nữa, thì Cố Mẫn Chi, người có liên quan mật thiết đến Châu Châu, thi thoảng vẫn cảm nhận được hơi thở khiến người ta cảm thấy kinh khủng, tuyệt vọng như địa ngục ở đầu bên kia mối liên kết tinh thần.
Có đôi khi, Cố Mẫn Chi còn hoài nghi rằng Châu Châu đã không còn bị mình khống chế từ lâu rồi. Nhưng Châu Châu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, giữa các cô vẫn có mối liên kết dị năng.
Cố Mẫn Chi nói Hạ Tình Tuyết dẫn Lục tiên sinh ngồi xe lăn đến đây không chỉ đơn thuần là để ứng đối cho qua mà thật sự là vì bản thân cô ta.
Trong quá trình liên kết dài hạn, Cố Mẫn Chi khó tránh khỏi việc bị sức mạnh tinh thần vặn vẹo, cố chấp mà điên cuồng của Châu Châu ảnh hưởng, khiến cho áp lực tinh thần của cô ta càng lúc càng nặng nề, cứ cảm thấy mình sắp sa đọa cùng đối phương.
Cố Mẫn Chi không muốn thế. Dù rằng cô ta thừa nhận mình vốn không tốt lành gì, nhưng cô ta chỉ chấp nhận việc chính mình tự phát điên, không chấp nhận việc bị người khác ảnh hưởng.
Cố Mẫn Chi muốn tìm Lục tiên sinh, nhìn xem ông ta có thể giúp cô chữa trị tinh thần hay không.
…
Châu Châu vâng lời đi tìm Hạ Tình Tuyết. Cố Mẫn Chi cũng cất bước theo sau, định sẽ giúp Châu Châu dụ hai người vệ sĩ kia đi.
Hai người họ đều là dị nhân, khó chơi. Cố Mẫn Chi hy vọng Hạ Tình Tuyết sẽ trở thành con rối cao cấp nhất, nếu có người quấy rối thì quân cờ này sẽ dễ hỏng.
Vừa hay, Hạ Tình Tuyết còn trong nhà vệ sinh, cứ dứt khoát để Châu Châu vào từ cửa sổ, còn cô ta thì gọi hai người vệ sĩ kia lại, nhằm đánh lạc hướng.
Hành động lần này khá thuận lợi. Châu Châu thành công gặp được Hạ Tình Tuyết, hai vệ sĩ kia cũng không phát hiện có gì khác thường. Nhưng sao chờ, chờ nữa, chờ mãi… Châu Châu vẫn chưa xong việc mà trở ra?
Cố Mẫn Chi đột nhiên cảm thấy hơi khác thường. Động tĩnh trong nhà vệ sinh sao lại kì quái như thế?
Không quản được quá nhiều, Cố Mẫn Chi tung cước đá mở cửa nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy Hạ Tình Tuyết và Châu Châu đang đối diện nhau, cả hai đều nhìn chằm chằm vào đối phương, vô cùng quái dị. Đặc biệt là Hạ Tình Tuyết, trên mặt còn có nước mắt, miệng đang lầm bầm gì đó. Bất thình lình, Hạ Tình Tuyết ré lên một tiếng: “Không thể nào. Tiếu Tiếu đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở đây?!”
Cố Mẫn Chi: “…” Đệch **! Không phải hai đứa này biết nhau từ trước rồi đấy chứ?
Nếu là thế… Chỉ thoáng chốc mà trong lòng Cố Mẫn Chi đã xoay chuyển liên hồi, nghĩ ra vài cách ứng đối.
Đối mặt Hạ Tình Tuyết, Châu Châu có hơi rụt rè: “Cô biết tôi thật sao? Trời ạ, tôi cứ thấy cô trông quen lắm. Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi là ai?”
Hạ Tình Tuyết quay phắt sang nhìn Cố Mẫn Chi, lại nhìn Châu Châu, sau đó lộ vẻ phẫn nộ. Cô đã không thể bận tâm được quá nhiều chuyện. Sao Cố Mẫn Chi lại có thể đáng ghét đến thế? Sử dụng bạn thân của cô để đối phó cô?
Hạ Tình Tuyết lập tức vọt đến trước mặt Châu Châu, vươn tay nắm chặt lấy gương mặt kia mà kéo: “Đồ khốn, đừng tưởng tôi không biết, chắc chắn cô là dị nhân biết biến hình! Hoặc là dị nhân biết làm ảo thuật. Tóm lại, mau biến về cho tôi. Hừ! Không được dùng mặt của chị em tôi.”
Cố Mẫn Chi : “…”
Châu Châu nước mắt lưng tròng: “U hu… Tôi không phải, tôi không có hu hu…”
Thật sự không nhìn nổi nữa, Cố Mẫn Chi âm trầm bước lên trước, thô lỗ túm lấy tay Hạ Tình Tuyết mà quẳng ra sau. Hạ Tình Tuyết đang tập trung mọi sự chú ý vào gương mặt Châu Châu, bị ném đi thì lảo đảo mấy bước, sau đó va vào tường.
Hai vệ sĩ thấy thế, vội tiến lên che trước mặt Hạ Tình Tuyết.
Cố Mẫn Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút. Mau…”
Nhưng còn chưa được dứt câu thì cô ta đã không nói được nữa. Châu Châu bắt lấy cổ tay cô ta, ánh mắt âm u, sâu thẳm, nhẹ giọng cất tiếng: “Mẫn Chi, im lặng một chút.”
Ực.
Cố Mẫn Chi nuốt một ngụm nước bọt, trái tim trở nên dồn dập điên cuồng. Ngay tại giây phút này, cô ta thế mà lại cảm nhận được một nỗi sợ vì suýt chút nữa đã mất khống chế.
Thế nhưng Châu Châu lại buông tay, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô khẽ cau mày, yếu đuối mà vô tội bước đến trước mặt Hạ Tình Tuyết. Cô lấy lòng nói: “Tiểu Tuyết, tôi không có lừa cô, đây thật sự là mặt của tôi.”
Hạ Tình Tuyết há hốc nhìn Châu Châu, cả người run rẩy, nước mắt tràn mi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Bàn tay Châu Châu đưa ra trước, muốn cầm lấy tay Hạ Tình Tuyết, lại bị đối phương hất đi.
Châu Châu đau buồn cụp mắt: “Tôi không nhớ gì hết. Mẫn Chi gọi tôi là Châu Châu, nhưng tôi vẫn muốn biết tên trước kia. Nhìn đến cô thì tôi cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết. Tôi rất thích cô… Quan hệ của chúng ta trước kia nhất định rất tốt, đúng không?”
“Cô đến từ đâu?” Hạ Tình Tuyết che miệng thở dốc, cố gắng giữ sự bình tĩnh mà gặng hỏi đối phương.
Châu Châu đáp: “Nghe nói chỗ tôi xuất hiện tên là Thúy Sơn.”
Cuối cùng, ngay tại giây phút ấy, Hạ Tình Tuyết sụp đổ.
_____________
Từ giờ tới hết chương nào cũng dài 🥲