Sau khi chơi chán ở Nhật Bản chơi, tôi và Cúc Tịnh Y mang theo một đống đồ lưu niệm về cho Manh papa và Mạc mama, mấy thứ này đều mua ở Hàn quốc và Nhật Bản, ở chỗ bọn họ có thể đi ăn ở Long Island NewYork nữa.
Vì muốn cho hai người bọn họ một niềm vui bất ngờ, tôi và Cúc Tịnh Y nói thời gian trở về là ngày mai, nhưng thực ra 2 giờ chiều chúng tôi sẽ đến chỗ họ.
"Em cảm thấy chúng ta cho hai người họ một niềm vui bất ngờ như vậy, bọn họ sẽ đánh chết em, làm thế nào bây giờ?" tôi nói với Cúc Tịnh Y bên cạnh đang ngơ ngác nhìn đám mây trôi lơ lửng.
Cúc Tịnh Y quay đầu lại, nhìn chằm chằm tôi, làm bộ như có vẻ đang suy nghĩ sâu xa gì đó, nghiêm túc gật đầu một cái "Hình như là vậy, dù sao cũng không đánh chị, không sợ." Nàng nói, khuôn mặt vô cùng bình thản, trên môi là một nụ cười châm biếm, còn giả bộ như là "Không có chuyện gì hết", đem thảm lông kéo kéo đắp lên người, tiếp tục nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc đám mây đó có cái gì mà nhìn mãi vậy.
Tôi nhìn Cúc Tịnh Y, mặt mếu sắp khóc, hừ, mới lười để ý cái người ngây thơ muốn chết này, chắc là muốn tức cười tôi chơi đây mà, tôi lại gần nàng " Nếu là chúng ta tới bọn họ không ở nhà thì làm thế nào?" Đột nhiên nghĩ đến Manh papa sẽ lôi kéo Mạc mama ra bên ngoài đi bộ, coi như đi dạo siêu thị cũng được, bởi vì mình không muốn Mạc mama ở nhà mãi thành trạch nữ .
Như lời Manh papa nói chính là : "Đi ra ngoài một chút vẫn tốt hơn."
"Em không có chìa khóa sao?" Cúc Tịnh Y lần nữa quay đầu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu.
Đúng vậy, em không có chìa khóa, em là đứa trẻ của bọn họ, em lại không có chìa khóa nhà cha mẹ mình ! Em nhất định không phải là ruột! Bọn họ là cha giả, mẹ giả.
Cúc Tịnh Y đồng tình nhìn tôi, mím môi nói " Ừ. . . Cũng không có sao, chìa khóa nhà chúng ta bọn họ cũng không có." Nói xong nhíu mi một cái.
Tốt lắm, bây giờ cả cái gia đình này của chúng tôi đều là giả.
Đến Long Island.
Tôi một đường cao hứng kéo vali kéo, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vừa đi vừa ăn có chút khó khăn, Cúc Tịnh Y một đường nhún nhảy đi tới nhà.
Xa xa đã nhìn thấy trước biệt thự hoa viên nổi bật, còn có một cánh cửa sắt.
Đột nhiên nghĩ tới, oh chẳng lẽ, tôi sẽ không ngay cả cửa cũng không vào được, ngay cả cửa cũng không vào được đi, không vào được đi, đi thôi.
"..."
Cũng may Manh papa có lòng tốt, ở mặt khóa còn lưu lại vân tay của tôi và Cúc Tịnh Y, không để cho tôi ngay cả cửa cũng không vào được.
"Này. . . Có con thỏ. . . Còn có. . ." Đột nhiên, Cúc Tịnh Y hạ thấp giọng, đập tôi một cái.
Tôi không đợi nàng nói xong cũng nhìn theo ánh mắt nàng, xa xa Manh papa ngồi trên ghế nằm vắt chân, Mạc mama đang đuổi theo một con thỏ màu trắng đang chạy về hướng chúng tôi.
Mặt tôi hiện ra một nụ cười xán lạn, bước nhanh hơn đi tới "Mạc mama! "Con. . ." Đang chuẩn bị đưa tay cho Mạc mama một cái ôm thật lâu, kết quả Mạc mama từ bên người tôi lướt qua. . .
Từ bên người tôi lướt qua. . .
Bên người tôi lướt qua. . .
Lướt qua. . .
[qua]
Sau đó lại nghe được thanh âm Mạc mama "Đi trước tìm Manh papa con đi, mẹ lát nữa sẽ tới."
Tôi không phải Mạc mama thân sinh, con thỏ đáng giận kia mới là thân sinh!
Tôi lại mếu máo, Cúc Tịnh Y cười sờ đầu tôi: "Được rồi, đi thôi."
Tôi vẫn méo miệng, nắm chặt tay Cúc Tịnh Y, đi theo nàng tới chỗ Manh papa.
"Manh papa." Tôi uể oải kêu một tiếng, lập tức ngã ngồi đối diện Manh papa nằmtrên ghế.
"Manh papa." Cúc Tịnh Y cạn lời nhìn bộ dạng tôi nằm trên ghế, cũng kêu một tiếng.
"Này? Con có phải là đến sớm không?" Manh papa cũng không thèm để ý, ngồi dậy, nhìn tôi, giọng giả vờ làm bộ hơi bất mãn.
"Quấy rầy thế giới hai người của Manh papa và Mạc mama sao?" Cúc Tịnh Y hai tay khoác lên ghế tôi nằm rồi tựa lưng lên ghế, cười híp mắt trả lời.
"Hừm, cũng không có sao." Manh papa cũng cười đứng lên "Đi thôi đi thôi, các con vào trước đi." Nói xong cũng lập tức bước chân đuổi theo Mạc mama "Mạc Hàn cưng còn đuổi theo thỏ nữa!"
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Manh papa, ngài cùng Mạc mama mỗi ngày đều như vậy sao? Lát nữa đi ra ngoài chơi đi." Tôi cuộn chân ngồi trên ghế salon, liếc nhìn Manh papa đang ngồi bên phải xem báo, mắt lại nhìn người cách đó không xa đang ôm thỏ, Mạc mama đang đùa giỡn thỏ, cuối cùng lại nhìn người bên cạnh là Cúc Tịnh Y .
Đến chỗ Manh papa đã được hai ngày, vốn muốn hảo hảo đi chơi một chút, kết quả lại phải ở nhà đợi lâu như vậy, xa nhất cũng chỉ ở cửa hoa viên luẩn quẩn vòng quanh.
Manh papa thu hồi báo, nhìn tôi một chút, lập tức ngồi dậy đứng thẳng lên.
"Chiều nay cha đi công ty con có đi không? Muốn đi ra ngoài chơi thì tự mình đi." Manh papa nhìn tôi sau đó nói.
Tôi vừa ủy khuất mếu máo, vừa nhìn phía Mạc mama.
"Buổi chiều mẹ muốn đi siêu thị, mua một chút đồ ăn lúc giao thừa, con và Tiểu Cúc có cùng ta đi không, chứ ở mãi nhà oi bức khó chịu ." Mạc mama ngẩng đầu nhìn tôi và Cúc Tịnh Y.
Tôi vui vẻ vỗ tay "Có thể có thể!"
"... Ta... Có muốn ta đi hỗ trợ không?" Manh papa đột nhiên mở miệng.
"Không cần!"
"Không cần!"
Tôi và Mạc mama đồng thanh nói.
"Manh papa, ngài không phải muốn đi công ty sao, đi đi, không cần phải để ý đến chúng con, chúng con biết ngài rất cực khổ, tự chúng con có thể đi." Cúc Tịnh Y cười ở bên cạnh bổ sung.
Tôi len lén giơ một ngón tay cái với nàng.
"Vậy các cưng đi chơi vui vẻ." Manh papa cười, từng chữ từng nói với tôi.
Tôi cũng trừng Cúc Tịnh Y một cái.
Chờ sau khi Manh papa đi, chúng tôi đi siêu thị ngay.
Vừa vào siêu thị, Mạc mama đẩy xe nhỏ dẫn theo Cúc Tịnh Y đi sang bên trái, tôi một người xách giỏ nhỏ đi bên phải khu đồ ăn vặt, đi mấy bước sau mới phát hiện hai người kia cư nhiên lại đi bên trái, vội vàng đuổi theo sau đó trưng cầu một chút ý kiến, tôi lại vui vẻ đi tới khu đồ ăn vặt.
"Khoai tây chiên. . . Bánh bích quy. . . Đây là sô cô la mà. . . Cái này... Cái này là . . . Làm sao lại kỳ quái như vậy. . ." Tôi một mình ở khu đồ ăn vặt lúc ẩn lúc hiện, tò mò cầm một thứ hình thù kỳ lạ.
"Cái này là đồ chơi trẻ con nhét vào đây mà, chúng tôi mới rời đi vài ngày đã trở nên ngu ngốc như vậy rồi sao." Có lẽ nghe được tôi nghĩ linh tinh, một người đi tới lấy đồ vật trong tay tôi, thả lại vị trí cũ.
"Manh papa, ngài không phải đi công ty sao, làm sao? Nhanh như vậy đã ở đây rồi?" Tôi cười sáp lại gần hỏi.
Manh papa lập tức ra dấu một cái, tỏ ý tôi đừng có nói chuyện, thận trọng nhìn trước nhìn sau rồi nói "Con đừng nói nữa, chờ một chút các con ra siêu thị thì hướng bên tay phải đi, cha sẽ chờ một lát ở bên kia, coi như vô tình gặp được, nếu không Mạc mama con lại mắng ta là không đứng đắn, mỗi ngày không đi công ty lại đi theo nàng."
Tôi lập tức hiểu ý gật đầu một cái.
Nhưng vẫn thật không hiểu, muốn cùng đi thì quang minh chính đại chứ, còn lén lén lút lút, khả năng là lão nhân gia quá sεメy đi.
Ra siêu thị, tôi chủ động xách thịt và rau cải nặng nhất, cùng với thức uống, đem đồ ăn vặt cho Cúc Tịnh Y, đem trái cây cho Mạc mama cầm.
"Ai ya. . Cưới dâu, quên mẹ, trái cây này nặng như vậy, ta cũng muốn đồ ăn vặt cơ." Đi đi, Mạc mama đột nhiên nói, vừa nói vừa làm ra biểu tình vô cùng tiếc hận.
"Đồ ăn vặt kia cho lão nhân gia ngài." Cúc Tịnh Y bất đắc dĩ cười cười, đem đồ ăn vặt đưa cho Mạc mama.
Mạc mama lập tức mất hứng, đưa tay chỉ mặt mình: "Con nói với ta, chỗ nào già rồi? Ta năm nay mười tám."
Tôi liếc một cái "Con mới mười tám mà."
"Em qua hết năm cũng mười chín rồi." Cúc Tịnh Y quay đầu nói với tôi.
"Vậy chị hai mươi lăm rồi, Cúc, a, di." Nói xong trả lại cho nàng một tràng cười thật to.
"Triệu Gia Mẫn!"
"Em sai rồi!"
Thấy vậy, lập tức ôm túi nilon chạy tới nơi Manh papa đã nói với tôi.
"Manh papa cứu mạng!" Rốt cuộc, ở phía trước một giao lộ đã nhìn thấy Manh papa giả vờ đang tản bộ.
Manh papa nghe thấy giọng tôi sau đó quay đầu, cũng bước nhanh đi tới phía tôi.
Tôi cũng lập tức nghênh đón.
"Hàn Hàn!" Tôi nhìn Manh papa từ bên người tôi đi qua, sau đó đi về phía Mạc mama, nhận lấy nước hoa quả trong tay Mạc mama.
"Ai ya!" Một cái tay níu lại tai tôi.
"Sai rồi sai rồi, em sai rồi!"
" Tha cho em đi. "
"..."