Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Nấm được tỏ tình (CP phụ)

Sau một trận mưa, không khí đã bớt nóng hơn hẳn, trời mát mẻ hơn rất nhiều.

Ngày Quốc khánh và buổi cắm trại cũng đến trong sự mong đợi của mọi người.

Ngày cắm trại, Diêu Nguyệt dậy từ rất sớm. Bố mẹ Diêu đưa cô đến trường, trước khi xuống xe, họ còn giúp cô xách chiếc ba-lô lớn mà đã “đóng gói” kỹ càng từ trước, hai người không nhịn được mà cùng giật mình: “Con gái ơi, con mang bom đi à? Sao mà nặng quá vậy???”

Diêu Nguyệt chớp chớp mắt: “… Con có mang cái gì nặng đâu.” Ngoại trừ hoa quả đóng hộp ra.

Mọi người đã đến cổng trường, cô sợ bố Diêu mở túi lấy đi đồ ăn nhẹ của cô, nên cô vội giật lấy ba-lô chứa “bom” của mình, vẫy vẫy tay với hai người họ: “Bố mẹ ơi, con đi đây! Điện thoại của con vẫn bật, con sẽ gọi cho bố mẹ sau nhé!”

“Được rồi, được rồi, chú ý an toàn, theo sát thầy cô nhé!”

“Con biết rồi ạ!”

Diêu Nguyệt tính toán thời gian, cô đến sớm nửa tiếng, nhưng cũng có nhiều người đã đến rồi.

Trước cổng trường có rất nhiều ô tô, trong đó, nhiều nhất là xe đưa đón học sinh đến, cũng có xe buýt do nhà trường sắp xếp. Có nhiều học sinh học ở trong trường trung học phổ thông trực thuộc này là con nhà có điều kiện, có một hàng xe đến từ các thương hiệu đắt tiền, thương hiệu nào cũng có, giống như một hàng xe dài ở một buổi triển lãm xe ô tô vậy.

Diêu Nguyệt đi vòng quanh, chuẩn bị tìm kiếm chỗ của lớp 10/7.

Khi đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen với những đường nét “bóng bẩy”, cô vô tình nhìn thấy một… người quen.

Văn Nhân Nhất tựa lưng vào xe, chỉ lộ ra một phần tư khuôn mặt, trước mặt anh là một cô gái trang điểm xinh đẹp, nụ cười của cô ấy vô cùng rạng rỡ.

Không biết hai người đang nói gì nữa, cô gái ấy cứ không ngừng cười, còn đưa tay ra định đánh anh, nhưng lại bị anh cản lại một cách vô cùng dễ dàng.

Diêu Nguyệt sửng sốt.

Cô chỉ nhìn vài giây rồi thu tầm mắt về lại ngay, cô bắt đầu tìm kiếm xe buýt.

Nhưng mà, trong khi đang tìm xe buýt của lớp 10/7, cảnh tượng ban nãy lại hiện lên rất nhiều lần trong tâm trí cô.

Diêu Nguyệt chợt nghĩ, có vẻ như, lúc nào thì quan hệ của Văn Nhân Nhất và các bạn nữ khác cũng đều tốt như thế cả.

Trước kua, trong giờ học Thể dục, tiết nào Văn Nhân Nhất cũng đi chơi bóng rổ cả. Khi Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đi vòng quanh khắp sân, thỉnh thoảng cô sẽ thấy anh, anh cũng là đối tượng mà các bạn nữ muốn tặng nước cho.

Không chỉ có thế thôi, người này còn hồn nhiên nhận nước mà chẳng cảm thấy gì cả, anh chỉ thoải mái cảm ơn rồi bắt đầu uống nước.

Bình thường, lúc nộp bài tập về nhà, anh luôn có quen thói trì hoãn. Hầu hết cán bộ lớp đại diện cho các môn học của lớp 10/7 đều là nữ, thế nên, anh chỉ cần cười cười nói nói vài câu thôi là mọi người sẽ chấp nhận cho anh “gia hạn”, hoặc là họ sẽ bỏ qua, vờ như không quan tâm và không báo với thầy cô.



Nghĩ kỹ thì, hình như, đúng là, Văn Nhân Nhất… rất được lòng các bạn nữ.

Diêu Nguyệt thấy hơi buồn bực, là do tính cách à?

Nhưng… chắc không phải là thế đâu nhỉ, anh ngốc như vậy mà…

Sau đó, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của anh.

Gương mặt của Văn Nhân Nhất không phù hợp với tính cách của anh cho lắm, gương mặt sáng sủa, khi cười còn lộ răng nanh nữa chứ. Thật ra, mặc dù Diêu Nguyệt cảm thấy anh rất phiền, nhưng khi không nói chuyện, trông người này vẫn khá là nghiêm túc.

Có lẽ… một phần lớn, là do ngoại hình của anh nhỉ?

“Ơ? Diêu Nguyệt tới rồi đấy à?”

Một giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Diêu Nguyệt bình tĩnh lại, nhìn thấy “mái đầu Địa Trung Hải” và cái “bụng bia” quen thuộc cách đó không xa, chính là thầy Mã Đông Lập, thầy ấy đang nhìn cô với nụ cười hiền từ như Phật.

Cô bước nhanh tới, mỉm cười chào hỏi thầy: “Chào buổi sáng thầy Mã ạ!”

Mãi cho đến khi thấy Mã Đông Lập đánh dấu tên mình vào trong danh sách, cô mới lên xe.

Nhà Nguyên Loan Loan cách nơi cắm trại không xa nên cô ấy đến đích luôn – cũng chính là nơi mọi người tập hợp. Diêu Nguyệt đeo ba-lô và bước lên xe, cô chọn một chỗ ngồi ở gần giữa xe.

Cô ngồi gần lối đi và đặt ba-lô của mình lên ghế cạnh cửa sổ để giành chỗ cho Thư Điềm.

Các bạn cùng lớp lần lượt lên xe, cô nhìn qua cả lớp, chợt thấy đầu mình hơi hơi nặng.

Cô ngạc nhiên, từ từ ngước lên.

Quả nhiên… là anh.

Văn Nhân Nhất đứng ở trước mặt cô, Giang đại ca đi tới từ phía sau anh, hình như anh ấy đang ngồi ở phía sau cô.

“Ồ, “Nấm lùn”, cô giữ chỗ cho tôi đúng không?” Một giọng nói mang theo nụ cười không biết xấu hổ vang lên từ đỉnh đầu cô: “Tôi đến rồi, cô ngồi vào trong nhanh đi.”

“…”

Diêu Nguyệt thật sự không biết anh lấy đâu ra dũng khí để nói mấy câu này.

Vừa nói, cô vừa giơ tay nắm lấy tay anh: “Văn Nhân Nhất! Anh bỏ tay ra khỏi người tôi mau!”

“Được được được.” Anh luôn miệng đồng ý, nhưng tay thì vẫn xoa xoa thêm hai cái rồi mới buông tay ra.

Diêu Nguyệt cố gắng tự nhắc bản thân mình rằng, đừng tức giận, nhưng rồi, cô lại nghe thấy anh nói: “Cô không ngồi vào trong à?” Tự hỏi rồi tự trả lời: “Vậy tôi ngồi bên trong cho, cũng vậy cả thôi.”

Vừa dứt lời, anh đã nhấc chân lên định chen vào.

“Anh đang mơ à!” Diêu Nguyệt giật mình, cô duỗi thẳng chân ra để ngăn không cho anh đi vào.

Tay cô cũng giơ ra giữ ghế, hoàn toàn chặn đường đi vào của Văn Nhân Nhất: “Tôi để dành chỗ này cho Thư Điềm, anh tự tìm chỗ ngồi đi!”

“…”

Cô nhìn chằm chằm vào mặt Văn Nhân Nhất.

Nói xong hai câu này, Diêu Nguyệt thấy rất rõ ràng rằng, vẻ hứng khởi của anh đã dần biến mất.

Cụ thể thì, giống như là có một đôi tai vô hình đang dần cụp xuống.

Văn Nhân Nhất: “Ầu.”

Sau đó, không ngờ là anh cũng không làm phiền cô thêm nữa, anh bước một bước đi đến hàng ghế phía sau lưng cô.

“Anh Dịch, cậu lui ra chút đi, tôi muốn vào.”

“…”

Sau đó, một lúc lâu sau, Diêu Nguyệt nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống, một tiếng “phịch” nghe vô cùng nặng nề.

Ban nãy Văn Nhân Nhất cũng đã nghĩ đến khả năng là cô sẽ để dành một chỗ cho Thư Điềm, có lẽ, khi nhìn thấy cô, đầu óc của anh đã bị “chập mạch” rồi nên đến tận bây giờ anh mới hoàn hồn lại được.

Cũng đúng thôi, chắc chắn là cô phải giành chỗ cho người chị em tốt của mình rồi, sao có thể giành cho anh được.

Vừa ngồi xuống không bao lâu, thì đồng chí Thư Điềm – người vô tình gây nên một trận sóng gió – lững thững đến muộn. Văn Nhân Nhất chào cô ấy, sau đó anh thấy đầu nấm nhỏ vui vẻ để cho cô ấy ngồi vào trong.

Tâm trạng anh ngổn ngang khó nói.

Càng nghĩ càng thấy không ổn.

Không, chuyến đi này kéo dài tận hai tiếng lận đó.

Không thể lãng phí như thế được.

“Anh Dịch…” Văn Nhân Nhất huých khuỷu tay vào Giang đại ca lầm lầm lì lì đang trưng dòng chữ “Đừng có động vào tôi” trên mặt đang ngồi ở bên cạnh mình.

Đại ca liếc nhìn anh, nhưng lại không nói gì cả.

“Những lúc như thế này cậu nên làm gì?”

“…”

“Quãng đường này dài hơn hai tiếng đấy…” Văn Nhân Nhất đè thấp giọng xuống: “Anh không nhân cơ hội này để ngồi cạnh Thư Điềm à?”

“…”

Giang Dịch vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng là vẻ mặt của anh ấy đã thay đổi một chút.

Văn Nhân Nhất tiếp tục cố gắng: “Hai tiếng đồng hồ lận đấy! Ngồi trên xe mãi thì có thể là sẽ buồn ngủ, mà buồn ngủ rồi thì sẽ ngủ, lúc ngủ ấy à… sẽ có thể dựa vào vai nhau…”

“…”

Ba phút sau.

Anh nhìn cây nấm nhỏ đang phấn khích bên cạnh… mặc dù sự phấn khích này không liên quan gì đến anh cả.

Nhưng anh cũng mãn nguyện lắm rồi.

Văn Nhân Nhất cảm thấy, chuyện mình giành được cây nấm nhỏ này về tay nhờ vào trí thông minh này quá là một chuyện vô cùng đúng đắn.

Lúc này đây, một đôi ngồi trước một đôi ngồi sau, tốt đẹp biết bao nhiêu, tình cảnh như ban nãy là cái thứ khỉ gì chứ.

Anh còn chưa kịp tưởng tượng tiếp, thì bên cạnh, người là “một cặp” với anh ở trong mộng đã lên tiếng trước: “À này, anh đừng nói chuyện với tôi nhé, lát nữa tôi định nghe nhạc, nếu anh chưa nói xong thì tôi đi tìm người khác để đổi chỗ.”

“…”

Thiên đường hay địa ngục, chỉ nằm trong một câu nói thôi.

Văn Nhân Nhất nuốt hết những lời đang định nói xuống, anh chỉ còn cách gật đầu.

Anh vẫn luôn liếc mắt theo dõi từng hành động của cô. Cô thò tay vào ba-lô lục lọi một lúc lâu, kéo từng chiếc khóa kéo ra nhưng hai tay vẫn trống không.

Cô muốn nghe nhạc.

Nhưng có vẻ như… cô không có tai nghe.

Bấy giờ, Văn Nhân Nhất cảm thấy mình vô cùng may mắn, hôm nay, trước khi ra ngoài, anh đã tiện tay mang theo thứ này.

Anh mỉm cười, nghiêng người hỏi cô: “Nấm lùn, cô đang tìm tai nghe à?”

“…” Diêu Nguyệt không để ý tới anh, cô vẫn không chịu từ bỏ, lại sờ hết một lượt, sờ vào từng cái túi một: “Kỳ quá nhỉ, rõ ràng là mình đã mang rồi…”

“Tôi có đây, dùng của tôi đi.”

“…”

Hai tiếng đồng hồ mà không nghe nhạc thì chán lắm.

Diêu Nguyệt nghĩ, thật ra ban nãy họ như vậy cũng không có gì là to tát cả, bây giờ cô mượn tai nghe của anh thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Đây cũng là tình huống đặc biệt, cô tự nhủ thế, nếu phải làm hòa thì cứ làm hòa đi.

Văn Nhân Nhất thấy cô kéo khóa chiếc ba-lô mà cô đã mở ra, sau đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, duỗi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình ra, cô trưng ra vẻ mặt “tôi quên mang rồi nên dùng tạm cái của anh cũng được”, rồi cô nghiêm túc nói: “Được rồi.”

“…”

Văn Nhân Nhất nhịn cười, móc tai nghe từ trong túi áo khoác ra và nhét nó vào tay cô.

Đầu ngón tay của anh chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, chỉ là một cái chạm rất dịu dàng, nhưng anh lại co lại ngay, như thể là bị điện giật vật.

0.01 giây sau, anh thấy hối hận lắm.

Chết tiệt, lẽ ra mình nên chạm lâu hơn một chút nữa mới phải.

Tai nghe của Văn Nhân Nhất bị thắt một cái nút, sau khi Diêu Nguyệt mở cái nút ấy ra, khi cô đang định cắm vào điện thoại của mình, bàn tay cô chợt khựng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Văn Nhân Nhất…”

“Ừ?”

“Cái đầu cắm này…” Diêu Nguyệt mím môi: “Tôi không dùng được.”

“…”

Đầu cắm tai nghe của anh vuông, còn lỗ trên điện thoại của cô lại tròn.

Diêu Nguyệt thở dài, cô trả lại tai nghe cho anh, nhưng anh lại không nhận.

“Có sao đâu…” Anh thờ ơ nói: “vậy dùng điện thoại của tôi nghe đi.”

Diêu Nguyệt chưa kịp hiểu những gì anh nói: “Hả?”

“Tôi nói, dùng điện thoại của tôi, mỗi người một bên tai nghe, nghe các bài hát của tôi.”

“…”

Sau đó, cô thấy ngón tay thon dài của anh nhanh chóng cắm tai nghe vào, anh gõ nhẹ vào màn hình cảm ứng của iện thoại, anh chỉnh âm lượng rồi lại đưa tai nghe sang cho cô: “Cầm lấy đi.”

Có lẽ là giọng điệu của anh nghe quá tự nhiên, nên Diêu Nguyệt cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Cô “À” một tiếng, cũng tự nhiên đeo tai nghe vào.

Tiếng nhạc truyền vào tai.

Không có gì kỳ lạ đâu nhỉ… Bạn cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau thôi, chỉ là dùng chung tai nghe thôi mà. Thế kỷ hai mươi mốt rồi mà, không có gì đâu.

Ừm.

Xe đi trên đường êm lắm.

Mã Đông Lập nói ngắn gọn mấy câu, danh sách phát nhạc ngẫu nhiên của Văn Nhân Nhất phát ra những bài hát mà anh đã lưu lại, họ đang nghe, anh bỗng cau mày.

… Có vẻ như nó hơi sôi động quá rồi.

Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như cô, chắc chắn là cô sẽ không thích mấy bài hát kiểu này đâu.

Văn Nhân Nhất chuyển sang giao diện Baidu, nghĩ một chút rồi tìm kiếm “những bài hát cho thiếu nữ ngọt ngào của Nhật Bản”. Trong ấn tượng của anh, Nhật Bản là quốc gia có rất nhiều nữ ca sĩ có giọng hát rất ngọt ngào, giống như giọng của cô vậy.

Trong khi chờ kết quả hiện ra, bỗng dưng, sợi dây trên mũ áo khoác của Văn Nhân Nhất bị giật mạnh một cái.

Anh giật mình.

Ngoại trừ Diêu Nguyệt ra, thì có vẻ như không còn ai khác có thể giật nó từ góc độ này cả. Văn Nhân Nhất quay đầu, anh thấy Diêu Nguyệt chỉ vào tai nghe của anh, ra hiệu cho anh tháo ra, có vẻ như cô đang muốn nói gì đó.

Anh tháo tai nghe ra.

Mỗi khi cô vui vẻ, đôi mắt to của cô sẽ sáng lên. Văn Nhân Nhất nhớ đến trước kia, có một lần, trong lúc học Thể dục, khi đó cô đang rất khát, trong tay anh lại có hai chai nước, anh đã đưa chai nước mà lẽ ra là của Giang Dịch cho Diêu Nguyệt, và anh nói rằng mình mua thừa.

Đó là lần đầu tiên anh hiểu được từ “mắt sáng lên” có nghĩa là gì, thì ra là trên đời này cũng có người làm được điều ấy.

Cô bây giờ rất giống với lúc đó, giọng điệu của cô nghe vô cùng hưng phấn: “Này, Văn Nhân Nhất, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“… Ừm?”

“Anh có thể gửi cho tôi danh sách bài hát mà anh đang mở qua Wechat không?” Cô mỉm cười: “Có nhiều bài tôi chưa nghe bao giờ. Tôi muốn về nhà nghe chúng.”

Văn Nhân Nhất lại càng sửng sốt hơn, một lúc lâu sau anh mới hỏi lại: “Cô thích chúng à?”

“Đúng vậy, trong danh sách của tôi cũng chỉ toàn là những bài hát kiểu này, nhưng tôi lại chưa bao giờ nghe những bài hát giống như của anh.” Diêu Nguyệt gật đầu: “Không ngờ anh trông…” Cô dừng lại một chút, sau đó tìm từ ngữ thích hợp để nói: “Trông ngốc nghếch thế mà gu âm nhạc cũng khá ổn đấy chứ.”

“…”

Nếu là bình thường, có lẽ Văn Nhân Nhất sẽ truy hỏi cô “Cô nói cho tử tế vào xem, tôi đây ngốc chỗ nào hả? Nói rõ ra xem nào”.

Nhưng bây giờ, trong anh lại là một cảm xúc mà anh khó có thể nói ra thành lời.

Giống như trong mấy trò chơi mà anh thích, khi anh đang cho rằng cô gái nhỏ này sẽ không bao giờ thích chúng đâu. Nhưng rồi, có một ngày nọ, cô bỗng nhảy ra và nói với anh rằng: “Này, thật ra tôi là vua của trò chơi này đấy.”

Cảm giác thứ mà mình thích cũng được cô ấy công nhận, thật tuyệt vời.

Văn Nhân Nhất im lặng cả một lúc lâu, anh không biết nên nói gì nữa, cuối cùng, anh “phun” ra được một câu như thế này: “… Tôi cũng không ngờ cô lại thích kiểu này.” Nó quá mạnh mẽ, quá sôi động, thật sự là… không phù hợp với hình tượng của em.

“Hả?” Cô gái nhỏ nghe thế thì cô chợt quay đầu lại cười với anh: “Tôi thích thế đấy.”

Âm cuối của cô rất nhẹ nhàng, không hề che giấu nụ cười trên mặt, đôi mắt to to cong lên, ánh mắt sáng ngời, cô quay đầu sang, góc độ này vừa đủ để ánh sáng buổi sớm mai chiếu vào.

Là một nụ cười xinh đẹp vô cùng.

Khoảnh khắc nhìn cô, anh chợt sững sờ.

Sau đó, là cảm giác da mặt và tai mình nóng lên, cứ nóng dần, nóng dần lên.

Văn Nhân Nhất bỗng dời ánh mắt sang nơi khác, anh nhìn khung cảnh lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, thản nhiên “Ừm” một tiếng.

Nhịp tim, con mẹ nó, không ổn định chút nào cả.



Suốt chuyến cắm trại này, Diêu Nguyệt bỗng cảm thấy, hình như cô đã thân quen với Văn Nhân Nhất hơn một chút.

Lúc vừa xuống xe và bắt đầu leo núi, cô với Thư Điềm mệt như chết đi sống lại, Giang Dịch xách ba-lô cho Thư Điềm, Văn Nhân Nhất cũng học tập theo anh ấy, anh xách ba-lô của cô lên, dáng vẻ vô cùng quyết tâm: “Nấm lùn, gọi anh đi rồi tôi xách ba-lô cho cô.”

Diêu Nguyệt mệt đến mức không thể thở nổi rồi, vì thế, cô dứt khoát không do dự gì nữa, gọi anh là “anh” luôn.

Mà ngược lại, Văn Nhân Nhất lại thu vẻ đắc ý lúc ban nãy về, bắt đầu nói năng lắp bắp, nghe như bị táo bón vậy.

Sau đó, anh im lặng xách ba-lô cho cô, Diêu Nguyệt thoải mái đến “hội họp” cùng chị em của cô. Suốt quãng đường, lúc nào cô cũng nghe tiếng “gào thét” của anh vang lên từ đằng sau.

Tiếp đó, trong khi diễn ra đêm lửa trại, Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đã cố gắng hết sức tìm cho Thư Điềm một chỗ ngồi, sắp xếp cho cô ngồi cùng với Giang Dịch, thế nên cô không để ý rằng Văn Nhân Nhất đã chen vào và ngồi bên cạnh cô.

Lúc lớp trưởng Tống Lâm đang kể chuyện ma, cô vô cùng thích thú mà lắng nghe say sưa, rồi đột nhiên, cô bị người bên cạnh ôm rất chặt.

Diêu Nguyệt giật mình, sau đó, cô cũng không nghe kể chuyện được nữa. Vì cô đang bận “đấu trí đấu dũng” với cậu trai này, nhưng… vì sức mạnh không đủ, cô đã thất bại thảm hại.

Trong bóng tối, không ai nhìn rõ ai.

Cuối cùng, cô cũng từ bỏ việc “chiến đấu”, chỉ ngồi đó với vẻ mặt tuyệt vọng, nghe Tống Lâm kể chuyện ma tiếp, bên tai…

Có một tên khốn đang ríu ra ríu rít.

Còn có, lúc chơi Vương Giả Vinh Diệu, khi thấy cấp bậc của cô, Văn Nhân Nhất còn tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Anh chỉ vào tài khoản của cô, buột miệng hỏi: “Vương giả Nấm lùn? Cô không đùa tôi đấy chứ?”

Sau đó, anh đã bị cô ấn đầu xuống mà đánh cho một trận.

Điều cô không ngờ tới đó chính là, trong trò chơi này, họ đã phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, ở trước mặt Vương giả Giang Dịch, Văn Nhân Nhất đã khen ngợi cô nhiều đến mức, đến cuối cùng, chính bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.



Trên đường về, cả hai lại dùng chung một chiếc tai nghe.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong một ngày rưỡi vừa qua, Diêu Nguyệt không nhịn được mà thở dài, mối quan hệ giữa con người với nhau thật là khó đoán. Lúc nào cô cũng thấy anh rất là phiền, nhưng bây giờ, có vẻ… anh không còn đáng ghét như vậy nữa.

Ngoại hình ưa nhìn, gu thẩm mỹ tốt, cũng biết chơi trò chơi nữa.

Ngoài việc quá lắm mồm và hay đụng chạm cô ra, thì với tư cách là một người bạn, anh cũng khá là tốt.

Đeo tai nghe của anh, nghe bài hát của anh.

Diêu Nguyệt suy nghĩ một chút, lần thứ hai trên chiếc xe này, cô đưa tay ra và kéo dây áo khoác của anh.

Văn Nhân Nhất quay người tháo tai nghe xuống, anh nhướng mày: “Gọi gì tôi đấy?”

Diêu Nguyệt ngoắc ngón tay với anh: “Anh cho tôi mượn tai nghe, đổi lại, tôi quyết định…”

“Quyết định cái gì?”

“Tôi kể cho anh nghe một bí mật mới nhé.”

“…?”

Văn Nhân Nhất nghe đến “bí mật” mà lại còn phân ra cũ và mới, nhưng anh cũng vô cùng vui vẻ mà ghé tai sang chỗ cô, thúc giục cô: “Nói đi nói đi, anh đây đang nghe đây.”

“Tôi nói cho anh biết…” Cô gái nhỏ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói cho anh biết “bí mật” đó: “Thư Điềm thích con trai ham học hỏi.”

Văn Nhân Nhất: “…”



Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, điều đáng mong chờ nhất đó chính là, buổi thi đấu giao lưu thể thao và văn nghệ của trường.

Gần đây Diêu Nguyệt đang rất đau đầu.

Từ sau khi đi cắm trại về, Văn Nhân Nhất không còn tìm cô hỏi này hỏi kia nữa, nhưng anh cứ lảng vảng trước mặt cô, tần suất lảng vảng rất cao. Ngày nào cũng sẽ diễn ra cảnh tượng như thế này – anh trêu chọc cô, chờ đến khi cô tức giận, cô nhảy lên đánh anh.

Đánh đến khi nào mệt thì thôi.

Nguyên Loan Loan và Thư Điềm còn nói rằng, cậu là một cô gái nhỏ dễ thương, không nên bạo lực như vậy đâu.

Cô cũng không muốn mà… nhưng anh thật sự… rất là phiền! Luôn! Đấy!

Suốt ngày cứ sờ đầu cô thôi!

Nếu không phải là vì ngày nào cô cũng gội đầu, thì có lẽ là cô đã bị sờ đến mức đổ dầu luôn rồi! Đồ đáng ghét!

Mấy ngày như thế này không kéo dài lâu, ngày Mười một tháng Mười đã đến.

… Một ngày xứng đáng được ghi vào trong sử sách.

Còn gì có thể làm cho con người ta hạnh phúc hơn khi thấy CP của mình ở cùng nhau!

Hơn nữa, sau đó, cô còn được chứng kiến cảnh CP nhà mình “phát đường” ở một khoảng cách siêu gần!

Với tư cách là người bạn thân nhất và cố vấn tình cảm của phía nhà gái, cô còn có thể cập nhật kịp thời những diễn biến mới nhất nữa chứ!

Còn gì hạnh phúc hơn thế này nữa không?

Câu trả lời của Diêu Nguyệt là… Không!!!

Chính là vào ngày này, cuối cùng thì Thư Điềm và Giang Dịch cũng đã ở bên nhau… À, phải là “cũng đã yêu nhau” chứ.

Tối hôm Thư Điềm gọi điện thoại báo tin cho cô, Diêu Nguyệt còn cảm thấy, dạo gần đây mình tưởng tượng quá nhiều với đăng bài quá nhiều rồi, nên cô đã nhận được cuộc gọi trong mơ.

Lúc đó, cô đã hét to đến nỗi khiến bố mẹ giật mình, họ tưởng rằng có trộm đột nhập vào nhà.

Gào thét xong, kích động xong, Diêu Nguyệt không nhịn được mà lại nghĩ tới một người nào đó.

… Một con khỉ bướng bỉnh mà cô đã cố hết sức thuyết phục gia nhập “giáo phái” của CP “một ngày”, nhưng cô vẫn không thể lấy chuyển được người đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi Diêu Nguyệt gửi tin tức này cho Văn Nhân Nhất, đối phương cũng không mấy hào hứng, chỉ đáp lại vài câu rồi không nhắn thêm gì với cô nữa.

Lúc đầu Diêu Nguyệt cũng không để ý, nhưng sau đó, nghĩ kỹ lại thì mới thấy, so với khoảng thời gian sau khi đi cắm trại về và trước đại hội thể thao, hình như là, gần đây tần suất “đeo bám” của anh đã giảm đi đáng kể.

Nhiều lúc, khi nhìn thấy cô, anh cũng không trêu cô nữa.

Lúc nào cũng ra vẻ ngại ngùng, cứ như là đã bị táo bón rồi ấy.

Ừm…

Nguyên nhân khiến tên ngốc đó im lặng bất thường như thế… có lẽ, người bình thường sẽ không thể hiểu được.

Diêu Nguyệt cảm thấy, dù rằng mối quan hệ của họ đã gần phát triển đến mức có thể làm bạn… cho dù đó chỉ là kiểu “giương cung bạt kiếm”, “đấu võ mồm”… Nhưng cô cũng không thể nói thẳng ra mấy câu như là…

“Sao gần đây tâm trạng anh không tốt vậy?”, “Anh sao thế, bình thường, một ngày sờ đầu tôi tận mười tám lần, mà hôm nay sờ có hai lần thôi, đánh anh ít quá nên tôi không quen”…

Không thích hợp, không thích hợp, vượt quá giới hạn rồi!!!

Vì vậy, Diêu Nguyệt vừa cổ vũ cho CP của mình, vừa dành ra một chút chút sự chú ý để quan sát tên ngốc nào đó, rồi lại tự tò mò và tự khó hiểu.

Gần cuối tháng Mười, họ có bài thi chạy tám trăm mét.

Bắp chân của Diêu Nguyệt ngắn nhưng cô có thể chạy rất nhanh. Tuy sở trường của cô là chạy nước rút, nhưng chỉ có tám trăm mét thổi thì kiểu gì cô cũng có thể hoàn thành trong vòng ba phút.

Hôm nay là thứ Tư, tiết cuối của buổi chiều là tiết Thể dục, sau tiết này còn phải quay về lớp học tiết tự học.

Diêu Nguyệt chạy xong tám trăm mét thì cô vẫn thấy không có vấn đề gì cả, khi về đến lớp, bỗng nhiên có một cảm xúc hết sức mãnh liệt nổi lên trong cô…

Muốn được ăn kem.

Hôm nay Mã Đông Lập có việc bận, các tiết học đều có sự thay đổi, cả ngày thầy ấy đều không có mặt, chắc chắn là tối nay thầy ấy cũng sẽ không đến.

Tiết tự học… vào muộn một chút thì chắc là cũng không sao đâu nhỉ?

Sau khi cô vào lớp lấy tiền thì chạy xuống siêu thị trong trường ngay, không ngờ là, trong lúc đang chen chen chúc chúc trong đám người, đầu cô bỗng nặng xuống.

“Nấm lùn?”

“…”

Diêu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Văn Nhân Nhất cũng đang ở trong siêu thị, so với cô thì anh đang đứng ở phía bên trong.

Anh bước vài bước đến gần cô, nhướng mày cười hỏi: “Này, cô không học hành tử tế đi, đến siêu thị làm gì đấy?”

Diêu Nguyệt chớp mắt hai cái: “Tôi đi mua kem.”

Văn Nhân Nhất sửng sốt: “Kem?”

“Ừ…” Diêu Nguyệt gật đầu: “Thèm ăn kem.” Thèm ăn lắm rồi.

Văn Nhân Nhất vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: “… Vì cái này mà trốn cả tiết tự học à?”

“…”

Diêu Nguyệt thấy khó chịu trước những gì mà anh nói.

Vì cái này là sao chứ! Ba chữ “tôi muốn ăn” quan trọng hơn tất thảy đó nhé!

Cô chen vào tủ đông, trừng mắt nhìn anh: “Tôi không trốn học! Tôi ăn xong thì sẽ quay lại ngay!”

Dù đang là mùa thu, nhưng ở một nơi có “mật độ dân số” khổng lồ như siêu thị, thì vẫn thoang thoảng mùi mồ hôi. Thế nên, Diêu Nguyệt bịt mũi lại, chuẩn bị lao nhanh về phía trước, nhưng bỗng nhiên cổ áo của cô bị siết chặt, chợt, có một lực rất mạnh kéo cô lại.

Cô bất lực nhìn tủ đông đang được mọi người vây quanh càng lúc càng xa, run rẩy tận hai lần: “Văn Nhân Nhất, anh có biết anh đang làm gì không! Này, kem của tôi…”

Văn Nhân Nhất kéo cô đến cửa rồi mới chịu dừng lại, Diêu Nguyệt đang định quay người tính sổ với anh, nhưng anh lại thản nhiên đứng đó, vui vẻ hỏi: “Cô ăn kem hiệu gì?”

“… Hả?” Sự thay đổi này quá sức đột ngột, bấy giờ, Diêu Nguyệt không kịp phản ứng lại.

“Cô có một chút như thế này thôi, sao mà chiên ở trong siêu thị cho được? Chen xong rồi thì người cũng không thấy đâu luôn.” Anh mặc áo sơ mi ngắn tay, quần đồng phục, anh nói với giọng điệu bình thản như mọi ngày, nghe vô cùng quen thuộc: “Cô muốn ăn gì thì tôi sẽ mua cho cô.”

Diêu Nguyệt nhìn anh, theo bản năng, cô trả lời anh rằng: “Cornetto.”

“…”

“Vị sô-cô-la.”

“…”

Nói rồi, cô cảm thấy, hình như là Văn Nhân Nhất đang nhịn cười.

Anh cong môi cười: “Được rồi, rất hợp với cô.” Sau đó, anh khoác chiếc áo đồng phục ở vai mình lên vai cô và nói: “Chờ tôi một lát.” Và rồi, anh quay người đi vào trong siêu thị.

Diêu Nguyệt cảm thấy bối rối.

Sao lại phát triển đến bước này rồi…

Siêu thị đông người như vậy, nhưng chưa đầy mấy phút sau, Văn Nhân Nhất đã xuất hiện với chiếc kem Cornetto mà cô đã mơ ước vô số lần từ ban nãy cho đến tận giờ.

“Cô muốn ăn ở đây à?” Anh hỏi.

“Không thì sao?”

“Ở đây đông quá…” Anh nghiêng đầu: “Đi ra đằng sau siêu thị rồi ăn, có một bãi đất trống ở đó đấy.”

“…”

Không có lý do gì để Diêu Nguyệt từ chối.

… Dù gì thì Cornetto vẫn còn đang ở trong tay anh mà!

Diêu Nguyệt chưa bao giờ đến khu vực phía sau siêu thị, nghe nói nơi này là một bãi đất trống, nhưng thật ra…

Là một khu rừng nhỏ.

Quả nhiên, ở đây ít người hơn hẳn.

Văn Nhân Nhất đưa cho cô một chiếc kem ốc quế, Diêu Nguyệt nhận lấy, hai người bỗng im lặng, chỉ còn lại tiếng cô xé giấy gói ra thôi.

Văn Nhân Nhất không ngại bẩn, anh tùy tiện dựa vào thân cây, ánh mắt sâu thẳm… Có sâu hay không thì cô không biết, cũng không quan sát kịp.

Diêu Nguyệt đã đạt được mong muốn của mình, trong miệng cô tràn ngập hương vị đậm đà của sô-cô-la.

Hương vị này đúng là tuyệt vời quá đi mà.

“Này, dính lên môi rồi kìa…” Người đang dựa vào thân cây và trầm tư từ ban nãy cho đến bây giờ, bỗng nói: “Liếm đi.”

“Hả?” Diêu Nguyệt ngẩng đầu, đưa lưỡi ra liếm môi trên thử, rồi cô nhìn anh: “Ở đây à?”

“…”

Biểu cảm của Văn Nhân Nhất… hình như đã trở nên thâm trầm hơn.

Sau khi “Ừ” một tiếng, anh hắng giọng, rồi anh lại im lặng.

Diêu Nguyệt quên mang theo khăn giấy nên cô ăn rất cẩn thận, cố gắng để kem không chạm vào môi của mình.

Trường trung học trực thuộc thật là tuyệt vời, ở đây mà cũng có thể vô tình thấy một rừng cây nhỏ nữa chứ. Xem ra là hiệu trưởng có cảm tình đặc biệt với rừng cây nhỏ lắm, Diêu Nguyệt để suy nghĩ của mình bay đi xa.

Sau đó, cô lại nghĩ đến… dáng vẻ trầm lặng của Văn Nhân Nhất. Hình như là anh đã bắt đầu như thế kể từ sau khi Giang Dịch và Thư Điềm ở bên nhau.

Bộ não đầy tình tiết máu chó của cô bỗng chuyển động.

… Mặc dù vụ án “người anh em bí ẩn” kia đã tìm ra được lời giải, nhưng có ai quy định vở kịch “Tôi đã từ bỏ người mình thích vì hạnh phúc của anh em tốt, và tôi còn không ngần ngại thu thập thông tin giúp cho cậu ấy” không thể tiếp diễn nữa đâu?

Diêu Nguyệt chỉ nghĩ bừa như thế thôi, nhưng không khí giữa họ bây giờ yên tĩnh quá, đến mức khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, thế là cô đưa ra một chủ đề nói chuyện ngay: “Tôi hỏi anh một việc nhé.”

Văn Nhân Nhất dựa vào gốc cây, anh hơi động đậy: “Việc gì?”

“Tôi chỉ đoán thôi, chỉ tùy tiện hỏi anh thôi nhé.” Văn Nhân Nhất gật đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ liếm môi, đôi mắt cô sáng ngời, cái đầu nấm vẫn tròn trịa, cái cằm hơi nhọn.

Vẫn đáng yêu như mọi khi.

Anh thấy cục cưng nhỏ của mình mở miệng và nói thế này: “Này, nói nhỏ cho tôi biết đi, anh có thích Thư Điềm không?”

"???"

… Mẹ nó, vẫn đáng sợ như mọi khi.

Anh?

Anh thích Thư Điềm á??

Nếu đó là sự thật, vậy thì anh còn sống được đến ngày hôm nay được không???

Bấy giờ, Văn Nhân Nhất thấy sợ hãi lắm: “Sao cô lại nghĩ thế?”

Bởi vì gần đây tên ngốc nhà anh trông rất giống như là đang bị thất tình đó chứ sao.

Nhưng Diêu Nguyệt không nói ra câu này.

“Đừng kích động…” Cô cong môi: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đoán bừa thôi mà.”

“… Ha ha ha, tôi thích Thư Điềm á?” Văn Nhân Nhất bỗng chuyển sang cười lạnh, như thể là anh vừa nghe thấy câu chuyện cười nào đó: “Mẹ nó chứ, tôi muốn chết rồi hay sao mà lại có ý nghĩ đó?”

Câu này… cô không thích nghe lắm đâu.

“Tại sao lại không? Điềm nhà chúng tôi xinh đẹp như thế…” Diêu Nguyệt phản bác: “Hơn nữa, việc hai anh em cùng thích một cô gái cũng đâu có hiếm lạ gì?”

“…”

Văn Nhân Nhất đi ra khỏi thân cây, anh đi tới trước mặt cô, dừng lại khi chỉ còn cách cô một bước, anh quen thói mà đưa tay ra xoa đầu cô: “… Ông đây không thích Thư Điềm thật mà.” Mà em cũng không nhìn lại thử xem Thư Điềm là bạn gái của ai.

Anh nhấn mạnh hơn một chút: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nghe rõ chưa?”

Miệng Diêu Nguyệt vẫn không hề nhàn rỗi, cô ăn thêm một miếng kem nữa, suy nghĩ và những gì mà anh vừa nói, cô cảm thấy, hình như là anh còn muốn nói tới chuyện gì khác.

Như thể là anh đang nói “Mặc dù tôi đã có người mà tôi thích, nhưng tôi không thích Thư Điềm thật”.

“Ồ, vậy tôi không nghĩ lung tung nữa.” Diêu Nguyệt cũng không nghĩ tới kết quả, cô chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy anh nói thẳng cho tôi biết đi, anh thích ai vậy?”

Hỏi câu này xong, hình như trái tim cô đã đập nhanh hơn.

Chắc là vì sắp biết được bí mật của anh ta nên thấy hưng phấn, cô nghĩ vậy.

Văn Nhân Nhất sửng sốt một lát.

Chàng trai này cũng vừa chạy xong một nghìn mét trong tiết học vừa qua. Phần tóc rũ trên trán anh vẫn còn ướt, như thể là có một bàn tay túm bừa chúng lại, để lộ ra vầng trán trắng trẻo mịn màng của anh. Nhìn thế này, thì dường như là đường nét trên khuôn mặt anh đã trở nên đẹp hơn hẳn.

“Em.” Gần như là anh đã trả lời cô ngay tức thì.

…?

Trái tim Diêu Nguyệt lỡ nhịp, tay cô run rẩy, cây Cornetto mà cô khó khăn lắm mới mua được, vừa ăn được một phần ba thì đã rơi thẳng xuống dưới đất.

“Bẹp” một tiếng, vỡ tan nát.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Nấm lùn: A a a a a a a a a a a! Cornetto! Của! Tôi!!! A a a a a a a a a a a a a hu hu hu hu hu tôi đã khóc rất to đấy hu hu hu hu QwwQ

Tiểu Xa cũng vậy, đau lòng chết mất Cornetto ơi QwQ

Văn Nhân Nhất:?
Nhấn Mở Bình Luận