Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

“Xin chào, tôi là Trần Hạ Lê ở công ty Venus, tôi muốn gặp giám đốc ngân hàng của các vị.”

“Xin lỗi, hiện giờ Giám đốc của chúng tôi đang bận. Xin vui lòng nhắn lại.” - Giọng nhân viên ngân hàng ở đầu dây bên kia như một chiếc máy cứ đều đều phát ra. Hạ Lê đã nhắn cho hơn hai mươi ngân hàng với cùng nội dung nhưng tất cả đều là vô vọng. Một tháng ròng rã trôi qua không một tia hy vọng. Mỗi ngày nhìn mặt trời nhô lên thì lòng Hạ Lê càng thêm não nề bởi vì số tiền bù lỗ ngày càng tăng lên. Cô và em trai mình không hiểu được vì sao công ty đang hoạt động bình thường lại tự nhiên bị các chủ hàng đồng loạt hủy hợp đồng khiến cho nhất thời họ không xoay đủ vốn bồi thường. Em trai cô đã ra sức điều tra nhưng vẫn chưa biết được kẻ đứng sau. Hạ Lê thấy rất lạ bởi vì công ty nhỏ như nhà cô ở Mĩ có vô vàn, tại sao đối phương lại chỉ nhắm đến họ và quyết đẩy vào công ty của họ vào con đường không lối thoát.

Đến lúc này thì Lương Giang bắt đầu hành động. Đặc biệt là khi anh biết được bao nhiêu năm qua ở Paris Hạ Lê chưa từng kết hôn cũng chưa từng qua lại với ai thì đứa trẻ này có đến chín mươi phần trăm là con của anh. Đây là điều khiến anh vô cùng bất ngờ bởi vì Hạ Lê là bác sĩ, các phương pháp tránh thai cô ấy đương nhiên phải rõ hơn ai hết. Vậy thì vì sao cô ấy giữ lại con của anh? Lẽ nào là vì muốn có liên hệ với anh sao? Cô ấy còn yêu anh sao? Lương Giang nghĩ rồi lại nghĩ rồi lại chìm đắm vô suy nghĩ huyễn hoặc này của mình. Đến cuối cùng anh quyết định để thư ký của mình đến gặp em trai của Hạ Lê để bàn chuyện hợp tác.

Sau khi nghe được Lương Giang nói về phó tổng giám đốc Lương của tập đoàn Phan Lục muốn hợp tác giúp công ty Venus của gia đình cô vượt qua khó khăn thì Hạ Lê lắc đầu ngay. Một phần cô không muốn dính đến hắn, một phần cô nghi ngờ chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó. Cho nên cuối cùng Hạ Lê từ chối nhận sự giúp đỡ của Lương Giang. Em trai Hạ Lê biết được chuyện này liền tức điên lên không hiểu nổi lý do. Bị ép đến không thể thở được, cuối cùng Hạ Lê đành đánh liều dùng chiêu cuối.

Cô bỏ tiền mua chuộc thư ký của giám đốc ngân hàng thương mại mới nhậm chức ở Los Angeles. Ngay khi có lịch trình ba ngày của ông ta thì Hạ Lê bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.

Hạ Lê cầm tấm hình của vị giám đốc ngân hàng lên ngắm nghía, nhìn cho đến khi thuộc mặt rồi bắt đầu nhẩm vái: “Giám đốc à giám đốc, anh làm ơn cho chúng tôi mượn tiền. Sau khi vượt qua khó khăn chúng tôi sẽ đi chùa lễ Phật thắp nhang cầu phúc cho anh mỗi ngày. Nhìn mặt anh đẹp trai sáng láng như vậy chắc không đến mức thấy chết không cứu có phải không?”

Cầu khấn xong Hạ Lê lại thở dài nghĩ: “Nếu lần này không được có lẽ đành phải mặt dày đi cầu xin chị Bảo Vy. Nhưng mà bao nhiêu năm qua cô trố´n biệt tăm biệt tích một lời hỏi thăm cũng không có với Bảo Vy thì lấy mặt mũi nào đi mượn tiền. Chưa kể số tiền lớn như vậy dù Bảo Vy có muốn giúp đỡ thì cũng phải thông qua tập đoàn Phan Lục. Mà nếu thông qua đó thì chắc chắn Ưng Túc sẽ phái Lương Giang đi lo. Như vậy khác nào đi một vòng lớn cũng phải gặp lại hắn.”



Hạ Lê thểu não chán chường nằm dài ra bàn. Cô nắm chặt tay gõ mạnh xuống bàn: “Không được, nếu phải nhờ vả hắn thì cô thà bán đi công ty, bán đi biệt thự và tài sản chứ quyết không để hắn lần nữa sỉ nhục và coi thường mình.”

Ý nghĩ này khiến Hạ Lê mạnh mẽ lên, cô liền ngẩng đầu dậy ngắm nghía chính mình trong gương, tô lại son môi rồi xách giỏ đi ra khỏi phòng. Lúc gặp con trai ở dưới phòng khách ngồi chơi, Hạ Lê bước đến nhỏ nhẹ căn dặn con trai: “Con ngoan, tối nay đừng chờ mẹ, chơi xong thì lên phòng ngủ sớm. Được không?”

Ánh Dương ngoan ngoãn gật đầu, trước khi Hạ Lê đứng lên, cậu bé còn nói vọng theo: “Mẹ à, hôm nay mẹ rất đẹp và cũng rất thơm nữa.”

Hạ Lê lặng lẽ mỉm cười, nụ cười có nhiều suy tư và phiền não. Nếu không phải hết cách thì cô cũng không chọn bước đi này. Dù sao cũng không còn gì để thanh cao.

Địa điểm mà tối nay vị giám đốc ngân hàng đó đến là khách sạn Berkeley nằm ngay trung tâm sang trọng bậc nhất Los Angeles, ông ấy có một buổi chiêu đãi khách hàng ở đó. Hạ Lê canh giờ nghĩ thầm: “Có lẽ giờ này ông ấy cũng đã dùng cơm xong. Cô bước xuống xe, kéo lại áo bành rồi bước vào bên trong khu vực nhà hàng sang trọng của khách sạn năm sao. Theo từng bước đi là từng lời của người thư ký trước đây nói với cô: “Giám đốc của chúng tôi rất khó tính, cũng rất cẩn thận. Theo thói quen thông thường sau khi chiêu đãi khách xong ông ấy sẽ không lái xe mà sẽ nghỉ lại ở khách sạn. Ông ấy không bao giờ tin tưởng ai cho nên sẽ không để tài xế lái xe tiếp cận mình khi mình đang say. Ông ấy luôn nói rằng, người làm việc trong Ngân hàng cần nhất là uy tín cho nên bộ mặt và hình tượng là những điều cơ bản. Nếu lỡ như xảy ra quan hệ trai gái ngoài ý muốn thì sẽ rất phiền. Những gì tôi giúp được cô chỉ có như vậy. Nếu ông ấy hỏi thì nói rằng cô lén trộm lịch trình từ tập hồ sơ của tôi cầm trong lúc tôi không để ý.”

Hạ Lê lúc đó liên tục rồi gật đầu cầm tờ lịch trình làm việc của vị giám đốc này trên tay vui như bắt được vàng. Cô nhìn vào tờ giấy không khỏi chậc lưỡi: “Đúng là người cuồng công việc, suốt ba ngày mà chỉ có duy nhất một buổi tối hôm nay là ra ngoài gặp khách còn lại đều chỉ ở văn phòng và về nhà. “Cũng không phải một người ăn chơi trác táng.” - Hạ Lê nghĩ thầm.
Nhấn Mở Bình Luận