Chiều hôm sau Phan Lục Kha về nhà khá sớm. Anh đi tìm Bảo Hân để hỏi xem vết thương của cô thế nào nhưng gõ cửa phòng một lúc không thấy cô ra mở cửa. Anh khó chịu chạy khắp nhà tìm kiếm. Cuối cùng nghe người giúp việc trong nhà nói từng nhìn thấy cô ở vườn hoa vào lúc trưa cho nên anh liền tất tả chạy ra tìm. Anh lo lắng Bảo Hân lại leo lên cây hái hoa, nếu bất cẩn bị té không ai hay biết thì phải làm sao? Phan Lục Kha cứ đi, vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ lại vừa lo lắng cho cô.
Nhưng không giống như tưởng tượng của Phan Lục Kha. Sở dĩ Bảo Hân ở ngoài vườn lâu là vì cô ngủ quên trên chiếc võng do cô tự mắc giữa hai cây anh đào đang độ trổ hoa. Dưới tán hoa anh đào đẹp say lòng, một cô gái đang độ xuân thì ung dung nằm ngủ. Cảnh tượng yên ả đến nổi khiến người đàn ông không còn ở cái tuổi thích thơ thẩn nữa cũng phải thơ thẩn.
Phải, Phan Lục Kha thừa nhận trước kia anh không dám yêu bởi vì anh lo sợ bản thân anh trở thành sự nuối tiếc cho người khác nhưng công bằng mà nói thì anh chưa thực sự nhìn thấy được cô gái nào như Bảo Hân. Cô không chỉ xinh đẹp thánh thiện mà còn có nét lôi cuốn đặc biệt. Mỗi khi trò chuyện cùng cô, Phan Lục Kha có cảm giác gần gũi và thân thiết như đã quen nhau từ rất lâu. Bao nhiêu năm dài, anh sống trong bóng đêm tăm tối của cô đơn cho nên rất khó để tiếp nhận sự gần gũi của người khác đối với mình. Ngay cả như Violet cũng không khiến anh có được sự thân thiết và gần gũi như cảm giác có được với Bảo Hân. Phan Lục Kha không hiểu vì sao cô gái trẻ này lại làm được điều đó, anh chỉ biết càng lúc anh càng muốn nhích gần quan hệ của hai người, từng chút ctừng chút muốn chiếm lấy cô.
Giống như hôm nay và ngay lúc này đây khi nhìn thấy Bảo Hân nằm ngủ, Phan Lục Kha chỉ có duy nhất một ý nghĩ rất đàn ông đó là: chạm vào cô. Anh tiến từng bước lại gần chỗ Bảo Hân đang nằm ngủ. Từng bước đi trên cỏ rất khẽ, rất khẽ như sợ lay động nàng xuân tỉnh giấc hay sợ nếu lực di chuyển quá mạnh sẽ khiến những cánh hoa anh đào mong manh rơi rụng tả tơi. Dù là vì thiếu nữ hay vì những cánh hoa thì Phan Lục Kha vẫn muốn bản thân mình là một tao nhân chiêm ngưỡng món quà quý Trời ban.
Phan Lục Kha bước nhẹ vào ngay sát nơi Bảo Hân đang nằm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, dè dặt đặt nụ hôn vào đôi môi hồng đào tơ non mềm mịn ấy khẽ mút chầm chậm. Bảo Hân mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt đẹp khẽ hé ra nhìn người đàn ông da trắng trước mặt mình. Có một chút rụt rè, có một chút thích thú, có một chút mơ màng đan xen lẫn nhau khiến tâm tình của hai người như đang lạc vào cõi mộng.
Cho đến khi nụ hôn của Phan Lục Kha mãnh liệt hơn và anh bắt đầu di chuyển tay khắp người cô thì lúc này Bảo Hân mới bắt đầu hoảng. Cô gạt tay anh ra, co người lại rụt rè nói: “Đừng mà!”
Phan Lục Kha hôn nhẹ vào đôi má của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em không thích anh hôn em sao?”
Bảo Hân cúi đầu nhìn đi nơi khác không nói gì nhưng trong lòng cô thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi. Cô muốn hỏi anh rốt cục anh và Violet là quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn cô hái hoa cắm trong ngày cô ấy đến thăm nhà? Tại sao anh thích Violet mà lại còn tiếp xúc thân mật như vậy với cô? Trong mắt anh, cô là cái gì? Là loại con gái dễ dãi hay sao?
Phan Lục Kha thấy Bảo Hân không nói gì cứ nghĩ là cô thực sự không thích anh chạm vào cô. Cho nên trong lòng anh tự nhiên thấy hụt hẫng. Anh không nói gì, đứng dậy quay đi. Bảo Hân nhìn theo từng b ước chân anh xa dần. Trong lòng cô lúc này có thứ gì đó đang giục giã nhưng Bảo Hân không phải là người hành động theo cảm tính cho nên cô đã không đuổi theo anh. Trên đời này, Bảo Hân ghét nhất là loại đàn ông trăng hoa bắt cá hai tay. Phan Lục Kha đã không rõ về mối quan hệ của anh với Violet cho cô nghe thì sao cô phải mạo hiểm đến với anh để tự làm tổn thương mình. Bảo Hân cất giấu suy nghĩ của mình khá kỹ càng và cũng bảo vệ trái tim mình chặt chẽ khiến Phan Lục Kha không hiểu được cũng không dám chạm vào. Anh buồn bã đi về phía quầy bar trong nhà, một mình ngồi uống rượu.
Ưng Túc lúc này cũng vừa đón An Khê đi học về, nhìn thấy cảnh Phan Lục Kha ngồi uống rượu một mình, anh liền giao An Khê cho người giúp việc rồi đến chỗ của Phan Lục Kha ngồi xuống cạnh anh.
Ưng Túc đưa tay lấy chai rượu đem cất rồi tiện thể cầm luôn ly của Phan Lục Kha nóc cạn rồi lắc đầu nói: “Anh vừa khỏi bệnh, lại dám đụng vào thứ này sao?”
Phan Lục Kha trước nay không mấy khi uống rượu cho nên dù chỉ mới uống nửa ly thì mặt mũi cũng đã đỏ au và giọng nói cũng nhựa ra mùi men: “Trả lại cho anh.”
Ưng Túc lắc đầu, chậc lưỡi nói: “Công ty đang hoạt động rất tốt, anh như vậy thì chỉ có thể là vì phụ nữ thôi. Sao? Có chuyện gì, mau nói đi.”