Phan Lục Kha quay lại chờ đợi phản ứng của Bảo Hân. Cô gái trẻ lại cắn cắn môi nói: “Cho tôi xem môi của anh, được không?”
Phan Lục Kha lắc đầu, đưa lưỡi liếm vết máu trên môi chậm rãi nói ra hai tiếng: “Không cần.”
Bảo Hân nhìn sắc mặt anh có phần không vui cho nên cũng không dám nói gì nhiều, chỉ cúi đầu hỏi khẽ: “Anh không đau sao?”
Phan Lục Kha thở dài, nhướng mày bình thản đáp: “Không đau như trái tim của anh lúc này.”
“Vì sao?” - Bảo Hân ngây ngô hỏi lại.
Phan Lục Kha nhếch môi cười, gương mặt tuấn mĩ lộ ra vẻ chua xót: “Vì em không chịu yêu anh.”
Bảo Hân liền lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận: “Không có, không phải như vậy.”
Lúc này trong mắt Phan Lục Kha ánh lên một tia vui thích: “Vậy thì là như thế nào mới phải?”
Lòng Bảo Hân như chùn xuống, cô nghĩ ngợi một lúc liền giương đôi mắt nhỏ lên dò hỏi: “Vậy... quan hệ của anh và Violet là như thế nào?”
Phan Lục Kha hơi nghiêng đầu, mi tâm nhíu lại tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi bắt đầu phỏng đoán: “Em là vì cô ấy mà cự tuyệt anh sao?”
Bảo Hân bị Phan Lục Kha đoán đúng cho nên chỉ im lặng khẽ gật đầu. Nhìn thấy Bảo Hân như vậy, Phan Lục Kha liền sải hai bước dài tiến lại chiếc giường chỗ cô ngồi. Anh nửa ngồi nửa quỳ dưới chân Bảo Hân, ánh mắt kiên định nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của cô, dịu dàng nói: “Từ lúc sinh ra đến giờ, anh không có bất cứ quan hệ tình cảm nam nữ nào với ai khác ngoài em. Em có tin anh hay không?”
Bảo Hân nghĩ nghĩ một lúc lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô nhìn đông nhìn tây rồi nói xa vời: “Chúng ta đâu có quan hệ tình cảm gì đâu.”
Phan Lục Kha vừa nghe xong thì liền như biến thành con sói già gian ác với ánh mắt đầy nguy hiểm, anh hạ thấp giọng, ôn tồn nói: “Chúng ta chưa có quan hệ tình cảm gì sao? Có lẽ em chưa cảm nhận được. Hãy để anh giúp em.”
Bảo Hân vốn là một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu cho nên trước vấn đề tình cảm cô khá mơ hồ và cũng không nhạy bén trước lời của Phan Lục Kha. Cho đến khi nụ cười đầy ẩn ý của anh lóe lên thì Bảo Hân mới bắt đầu thấy hoảng.
Nhưng có lẽ phản ứng của cô đã chậm hơn anh một bước. Phan Lục Kha rất nhanh đã đè ép cô dưới thân mình và áp đôi môi nóng bỏng vào môi cô. Nụ hôn dịu dàng như nước, ngọt ngào như mật hoa và chất chứa tình cảm lâu ngày của anh nay được dịp thể hiện tất cả ra với cô. Bảo Hân dường như cũng cảm nhận được mật ngọt của tình yêu mà Phan Lục Kha dành cho mình. Cô đưa tay vòng lấy cổ anh như kéo anh vào sát với mình hơn nữa. Hành động này của Bảo Hân khiến cho Phan Lục Kha tự tin hơn. Anh bắt đầu tiến xa hơn, đưa tay xoa nhẹ nơi đẫy đà của cô rồi bắt đầu hôn xuống nơi ấy.
Vì là lần đầu tiên gần gũi cho nên Bảo Hân vô cùng ngại ngùng. Cô co người căng cứng khiến Phan Lục Kha có phần căng thẳng. Anh nhẹ giọng khẽ hỏi vào tai cô: “Ngoan, thả lỏng một chút cho anh nhìn thấy vẻ đẹp của em.”
Bảo Hân không những không thả lỏng mà ngược lại còn ngại ngùng hơn, miệng cô liên tục nói: “Không, em sợ, em sợ lắm.”
Phan Lục Kha nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng bày tỏ nỗi lòng: “Anh cũng sợ.”
Bảo Hân không hiểu anh sợ chuyện gì. Trong chuyện quan hệ nam nữ đàn ông cũng biết sợ sao? Ánh mắt của cô dấy lên nhiều thắc mắc ngước nhìn Phan Lục Kha.
Anh mỉm cười, ôn tồn nói: “Trước giờ anh chưa từng biết sợ điều gì. Kể cả biết bản thân sắp chết anh cũng không sợ. Nhưng sau khi anh tỉnh lại thì anh bắt đầu biết sợ hãi. Anh sợ nếu anh không cử động được như bình thường thì anh sẽ không thể theo đuổi hạnh phúc của mình, không thể mang hạnh phúc đến cho em. Càng sợ không thể thỏa mãn em.”
Bảo Hân nghe đến câu cuối liền đỏ ửng mặt, chu chu đôi môi mọng ra mắng yêu anh: “Nói gì vậy không biết nữa. Thỏa mãn chuyện gì cơ chứ?”
Phan Lục Kha cười cười rồi đáp gọn: “Chuyện vợ chồng.”
Bảo Hân thấy hắn trực tiếp trả lời thì cảm thấy cả mặt nóng bừng như ăn phải than, cô rướn người ra để tránh thoát cảm giác nóng bỏng này. Nhưng Phan Lục Kha lần nữa lại nhanh hơn cô một bước. Anh đưa tay cởi hết nút áo bộ đồ mặc nhà của cô ra. Phút chốc nửa thân trên của cô gái thấy lành lạnh nhưng lại rất nhanh được bàn tay của anh sưởi ấm. Nơi nào ngón tay anh lướt qua thì nơi đó như bắt đầu nổi lửa. Anh say mê tham lam hôn hít cơ thể thanh xuân của cô. Bất ngờ, anh lại ngẩng đầu lên rồi hỏi nhỏ: “Hân, em có sợ mất anh không?”
Bảo Hân đang như người trong cõi mộng cao xa, cảm giác mới mẻ và kỳ lạ giống như thế này là lần đầu cô trải qua. Cô bối rối trả lời xen trong những tiếng “ư”, “a” : “Có, em sợ, em sợ anh sẽ không yêu thích em nữa.”
Câu trả lời như đúng ý của Phan Lục Kha, toàn thân anh như thoải mái hơn, anh chống người bên cạnh cô, bàn tay mân mê làn da thanh xuân của thiếu nữ, nhẹ giọng thâm tình: “Anh cũng sợ em không thích anh. Sợ em chê anh!”
Bảo Hân kéo chăn che lại ngực, không cho người nào đó đùa nghịch nữa. Hai mắt cô chơm chớp: “Anh sợ em chê anh sao?”
Bảo Hân nhìn gương mặt của Phan Lục Kha rồi lại nhìn qua vóc dáng của anh, tự nghĩ: “Người đàn ông như thế này còn sợ bị chê sao?”
Phan Lục Kha như đọc ra được thắc mắc của Bảo Hân cho nên anh cười cười, giải thích lý do cho cô hiểu: “Em còn rất trẻ, lại xinh đẹp trông khi anh đã già. Anh sợ em chê anh già không hiểu được em, không đáp ứng nổi em.”
Bảo Hân nghe xong thì gật gù như đã hiểu, nhưng rất nhanh sau đó liền tròn mắt hỏi lại: “Đáp ứng sao? Đáp ứng cái gì cơ? Em không cần nhà cao cửa rộng tiền bạc hay tiêu xài đồ hiệu gì hết. Em chỉ cần hai bữa cơm được dùng cùng anh thôi.”
Phan Lục Kha biết Bảo Hân còn nhỏ, không hiểu hết ý tứ trong lời anh nói cho nên anh liền lắc đầu chậm rãi đáp: “Ý anh không phải là chuyện tiền bạc. Ý anh là... anh sợ anh không đáp ứng nổi chuyện kia cho em. Em sẽ chán anh mà đi theo một chàng trai trẻ hơn.”
Bảo Hân nghe xong liền giẫy nẫy, kêu lên: “Không có, em không phải người như vậy.”
Phan Lục Kha cười cười hất tung tấm chăn che chắn của Bảo Hân ra và gật đầu nói: “Anh biết Bảo Hân của anh là người tốt nhất.”