Thấy Phan Lục Kha không phản ứng gì, Bảo Hân liền ôm chầm lấy anh, áp mặt vào ngực anh kiên quyết nói: “Ai cũng dọa em rằng nếu ở bên anh, em sẽ không hạnh phúc. Tuổi tác của chúng ta quá khác biệt, văn hóa và cách sống cũng khác biệt. Em cũng lo lắng cho tương lai của mình, lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này. Em lo sự mình sẽ đau khổ, lo sợ mình sẽ không hạnh phúc. Nhưng mà... Phan Lục Kha, anh có biết không? Nếu bây giờ em từ bỏ anh một phút em sẽ đau khổ một phút, em từ bỏ anh một khắc em sẽ đau khổ một khắc. Nếu bắt em cả đời không gặp anh, không được ở cạnh anh thì em sẽ đau khổ cả đời. Cho nên, dù tương lai như thế nào giàu có hay nghèo khổ thì em cũng biết nó không đáng sợ bằng việc sống xa anh. Làm ơn, đừng rời bỏ em có được không?”
Phan Lục Kha thấy ngực áo mình ướt đẫm nước mắt của Bảo Hân. Cách một lớp da thịt, trái tim anh từng hồi xao xuyến. Anh ôm chặt Bảo Hân vào lòng, vuốt ve lưng cô, dịu dàng hỏi khẽ: “Em thực sự muốn ở bên anh sao?”
Bảo Hân gật đầu, chớp mắt nhìn anh rồi khiễng chân chầm chậm hôn lên cánh môi anh. Lần đầu tiên trong đời Bảo Hân chủ động hôn một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên cô quyết định tiến thêm một bước nữa với anh mà trong lòng không còn bất kỳ rào cản nào nữa. Cô biết và tin rằng Phan Lục Kha sẽ đối tốt với cô. Cô sẽ không giống như nhân vật Tô Ánh Nguyệt trong vở tuồng cũ bị phụ bạc, bởi vì Phan Lục Kha yêu cô hết lòng.
Phan Lục Kha say mê theo sự dẫn dắt trong nụ hôn của Bảo Hân. Từ lúc nào, anh đã bị cô đẩy ngã xuống giường, anh không biết rõ cũng không quan tâm. Hai tay anh giữ eo của Bảo Hân, nhẹ nhàng kéo khóa chiếc váy của cô xuống. Da thịt trắng ngần phía dưới đập vào mắt anh khiến trái tim anh xao động. Anh lật người cô nằm lại và bắt đầu vuốt ve cơ thể cô.
Toàn thân Bảo Hân nhạy cảm đỏ ửng lên khiến máu trong huyết quản của Phan Lục Kha càng thêm sôi sục. Anh mút nhẹ từng chút một trên cơ thể thanh xuân của cô rồi rất nhanh trút bỏ toàn bộ quần áo của mình ra. Giọng anh trầm đục trong men tình, gần sát vào tai cô hỏi khẽ: “Em đã sẵn sàng chưa?”
Bảo Hân khẽ gật đầu, ngại ngùng bẽn lẽn quay đi. Phan Lục Kha được thể lại hỏi thêm: “Em không sợ em giống Tô Ánh Nguyệt sao?”
Bảo Hân vòng tay qua ôm lấy cổ anh, lắc đầu nói: “Em không sợ. Em tin anh.”
Phan Lục Kha cười cười búng mũi cô, khẽ mắng: “Từ giờ không cho em xem những câu chuyện như vậy để tránh em nghĩ ngợi lung tung.”
Bảo Hân mỉm cười rướn người lên hôn vào môi anh, ngọt ngào nói: “Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ điều gì.”
“Mãi mãi ở bên em” - Phan Lục Kha mỉm cười nằm sát xuống người Bảo Hân, kiên định nói.
Trong căn phòng rộng rãi sang trọng của khách sạn bậc nhất của tỉnh, tiếng người con gái the thé phát ra vì những va chạm lần đầu. Người đàn ông e dè, ngần ngại lo lắng vì sợ người phụ nữ của mình bị đâu. Anh cẩn thận từng chút một hỏi han: “Hân, em có đau lắm không?”
Người phụ nữ xinh đẹp lắc đầu cắn môi nói: “Em không sao. Anh tiếp tục đi.”
Người đàn ông nhìn những mảng đỏ nơi tiếp xúc thì toát mồ hôi. Lần đầu tiên của Bảo Hân khiến anh căng thẳng bởi vì đây cũng là lần đầu tiên của anh.
Sau một hồi nặng nề tâm lý, Bảo Hân liền ngồi dậy, chủ động yêu anh để anh không ngần ngại nữa. Anh ôm cô gái đang ngồi trên người mình, hỏi hang: “Em thật sự không sao chứ?”
Bảo Hân nhìn thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi thì liền đưa tay vuốt nhẹ vầng trán ấy, khẽ mỉm cười trấn an anh: “Em rất thích, không đau một chút nào.”
Trái tim anh như nhẹ nhàng đi rất nhiều, liền mạnh mẽ tiến vào người cô lần nữa, biến cả hai thành một thể tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn trên đảo nhỏ đẹp đến mê hồn nhưng vẫn không sao đẹp bằng mùi vị ân ái lần đầu của hai trái tim cùng chung nhịp đập. Có lẽ vì mệt mà sau khi xong thì Bảo Hân liền nhắm mắt ngủ. Cô gối đầu lên tay anh, gác tay mình qua ngực anh, đặt chân mình lên bụng anh, say sưa ngủ một giấc thật ngon. Phan Lục Kha nhìn ngắm gương mặt Bảo Hân lúc cô say ngủ không biết chán. Anh khẽ cúi đầu, đặt nụ hôn lên chiếc má căng mịn non mềm của cô yêu thương ve vuốt bằng đôi môi của mình.
Bảo Hân không ngủ được, liền lấy tay dụi dụi má, miệng khẽ càm ràm: “Để cho em ngủ.”
Phan Lục Kha phì cười nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng. Rồi như không chờ thêm được nữa anh liền với tay lấy điện thoại gọi cho trợ lý yêu cầu sắp xếp lịch làm việc với phòng Tư Pháp, anh muốn trong thời gian nhanh nhất có thể làm thủ tục kết hôn với Bảo Hân.