Sau khi nghe Pierre nói xong, Iris mới nguôi nguây phần nào. Chân của cô lúc này mới bắt đầu đặt lại lên giường. Pierre lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vuốt ve rồi quan tâm hỏi han: “Anh thấy ở Mĩ càng ngày càng ít người thích kết hôn nhưng vì sao một cô gái trẻ lại làm trong ngành giải trí như em lại một mực muốn kết hôn?”
Ánh mắt Iris bỗng dưng thoáng buồn, cô nhẹ nhàng chậm rãi tâm sự với anh: “Đúng là chuyện kết hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của diễn viên. Cũng có những công ty yêu cầu trong thời gian ký hợp đồng không xảy ra những vụ bê bối tình cảm cũng như kết hôn và sinh con. Nhưng em thì không thuộc dạng ngu ngốc ký loại hợp đồng đó. Lý tưởng cuộc đời em không phải là đóng phim mà là tìm người đàn ông tốt để kết hôn.”
Pierre không ngờ một diễn viên nổi tiếng như Iris lại có một ước mơ bình dị không khác những người phụ nữ bình thường khác là bao. Anh liền hỏi lại: “Vì sao em lại muốn kết hôn?”
Iris dụi dụi đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại khẽ nói: “ Vì em muốn có một gia đình hoàn chỉnh.”
Pierre nghe xong, khẽ vuốt tóc cô rồi đưa bàn tay xuống xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp hơn người ấy, nhìn vào mắt Iris, anh tinh tế nhận ra rằng có lẽ gia đình cô không còn được nguyên vẹn nữa nhưng anh không dám hỏi đến vì sợ cô đau lòng.
Anh hôn lên trán cô, khẽ nói: “Iris, em là cô gái mà suốt đời này anh ao ước. Nếu em chịu ở bên anh, em muốn có thứ gì, anh sẽ làm hết sức để trao nó cho em. Chỉ cần em đừng mong muốn những thứ viễn vông như trăng, sao, hô mưa gọi gió thì còn lại tất cả anh đều chiều theo em.”
Iris nghe xong cảm thấy lòng mình rất ngọt, cô liền như đứa trẻ hỏi lại: “Có thật không?”
Pierre cười hiền khẽ gật đầu. Iris lại hỏi: “Vậy em có thể dọn sang đây sống chung với anh hay không?”
Pierre nghe xong nhúng vai vui vẻ nói: “Tất nhiên là được. Nơi nào có anh thì đó sẽ là nhà của em.”
Iris phấn khích kêu lên: “Hay quá! Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.”
Pierre ôm chặt cô vào lòng, gối cằm lên đỉnh đầu của cô, đôi mắt nhắm hờ mãn nguyện nói: “Từ giờ chúng ta sẽ là vợ chồng của nhau. Được không em?”
Iris vui sướng gật đầu và reo lên: “Thật hay quá! Như vậy David sẽ gọi em là mẹ có phải không?”
Pierre cười nói: “Đương nhiên rồi, David gọi anh là cha thì sẽ gọi em là mẹ. Em có ngại chuyện này không?”
Iris tròn xoe đôi mắt nhìn Pierre lộ ra ý cười: “Đương nhiên là em không ngại rồi. Mẹ của David đã mất, thằng bé thiếu thốn tình mẹ rất là đáng thương.”
Pierre nghe Iris nhắc về mẹ của David thì anh liền nheo mày hỏi: “Iris, vì sao em biết được chuyện mẹ David đã mất?”
Iris thành thật đáp: “Em thấy anh đưa David đi viếng mộ của chị ấy. Lúc đầu em cứ nghĩ vợ anh vì chán anh quá nên không thèm ở chung với anh. Về sau, em mới biết thì ra là vợ anh đã chết. Thật xin lỗi vì đã nghĩ sai về anh.”
Pierre hít một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh, anh đang cố để không cốc vào đầu cô vợ vừa mới “chứng nhận” của mình. Chỉ tức anh ách hỏi: “Em dám theo dõi anh sao?”
Iris nghe giọng anh thay đổi nhưng có vẻ như cô không cảm thấy chuyện của mình làm là quá đáng cho nên cô hồn nhiên nói lại rằng: “Còn không phải do anh hay sao? Anh trốn tránh em, không cho em gặp anh. Em gọi đến bệnh viện tìm anh, họ vừa nghe tên em thì đã chặn luôn. Em đến nhà tìm thì anh cũng không mở cửa còn dặn dì giúp việc không cho em vào. Anh quá đáng với em như vậy. Không nghĩ đến cảm nhận của em vào những lúc nhớ anh thì em chỉ còn đành tự thân đi tìm anh. Không có hình của bọn họ gửi về cho em thì những tháng ngày nhớ anh đó, em phải sống sao đây?”
Pierre nghe Iris kể lể xong thì cũng ngậm ngùi đồng cảm với cô bởi vì anh cũng giống như cô. Lúc nhớ quá nhưng không thể gặp, anh cũng không biết phải làm sao. Cũng may, Iris là người nổi tiếng, anh muốn nhìn thấy hình cô thì cũng không quá khó. Cho nên sau khi nghe cô chia sẻ thật lòng, anh không giận chuyện cô dám cho người theo dõi mình, ngược lại còn thông cảm cho qua chuyện này.
Tuy nhiên anh vẫn không quên hỏi: “Vậy anh chàng đóng quảng cáo gần đây với em là ai?”
Iris nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây em không có đóng quảng cáo cũng không có đóng phim. Em chỉ ở nhà và nhớ anh thôi.”
Pierre nheo mắt rồi đưa tay lấy điện thoại mở đoạn quảng cáo của công ty du lịch lên cho Iris xem. Iris xem xong liền nói: “Cái phim quảng cáo này em quay lâu lắm rồi, chỉ là không hiểu hậu kỳ có vấn đề gì mà bây giờ họ mới cho phát.”
Nói đến đây Iris lại ngẩng mặt lên nhìn Pierre, cười cười hỏi: “Có phải là anh đang ghen không?”
Pierre không có gì cần che giấu, anh liền khó chịu “ừ” một tiếng rồi nói: “Anh đương nhiên ghen rồi, em nói coi, bàn tay này của em sao lại có thể để người khác cầm như vậy. Còn nữa, đôi môi này, dù là có đeo thiết bị bảo vệ nhưng hơi thở gần như vậy thì sao anh chịu được. Chưa kể, em nhìn người khác tình cảm như vậy giống như là cầm dao giết anh.”