Cuộc sống ở Mĩ của cô, nói sướng không sướng, nói khổ không khổ. Ngày nào cũng như ngày nào, nhẹ nhàng bình ổn trôi qua với công việc bận bù đầu từ sáng đến tối. Tiền làm thêm ở bệnh viện cũng không tệ, cộng với tiền học bổng nghiên cứu sinh thì cô cũng tích lũy được một ít.
Em gái cô luôn động viên cô rằng: “Chị hai à, “anh nghiện” đó không đụng vào chị thì chị nên mừng mới đúng. Nghĩ đến cảnh anh ta làm bẩn người chị thôi em đã nổi hết gai óc lên. Ẹ... chưa kể anh ta từng chạm qua bao nhiêu phụ nữ. Chị không tởm sao? Chị Hai à, chị nên cầu khấn để ba năm này trôi qua nhanh, sau đó về nước với em và ba mẹ. Em nhớ chị lắm!”
Lời Bảo Hân nói cũng không sai nhưng dĩ nhiên em gái cô còn nhỏ sẽ không thể hiểu hết được tình cảm trong lòng cô. Cô không phải là yêu thích hắn điên cuồng sâu đậm nhưng dù sao cũng là có tình cảm từ lâu. Còn hắn thì một chút thành ý muốn ở bên cô cũng không có, nói chi đến tôn trọng hay tiến đến những chuyện khác. Điều này khiến cô thấy hụt hẫng và trống trải.
Cô biết Ưng Túc không thích cô, cô cũng không thèm khiến hắn để ý đến mình, càng không hỏi tại sao hắn đối với cô như vậy. Nếu có thể, cô ước được như lời Bảo Hân nói, mong hắn xem cô như không khí để cô trải qua ba năm học ở Mĩ, sau đó... Nghĩ đến đây cô lại thở dài. Sau đó thì sao? Trở về nước hay tiếp tục làm không khí trong cái biệt thự này? Cô không biết làm sao cho tốt.
Với tính cách lạc quan, cuối cùng cô cũng chậc lưỡi nói thầm: “Dù sao cũng mới ba tháng, chuyện ba năm để ba năm nữa hãy tính.” Dẫu sao cuộc sống bây giờ cũng không tệ, không sợ chết đói, cũng không cần ngủ ngoài đường, làm “không khí” cũng không có gì mất mặt. Cốt là muốn an phận nhịn nhục sống qua ngày, nhưng trời không chiều lòng người, một ngày thời tiết xấu hơn thiên tai, nhân tình mà Ưng Túc bao nuôi bên ngoài lại vác mặt tìm đến cô.
Bảo Vy hoàn toàn vô cảm khi nhìn thấy cô ta. Cảm giác ghen là hoàn toàn không có. Lý do đơn giản là cô không biết cô nên ghen với ai và vì cái gì để ghen.
Nhẹ hớp ngụm trà hoa thơm lừng, gương mặt cô bình thản nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này chỉ tầm mười tám tuổi, là một cô gái người da trắng chứ không phải cô gái Việt Nam hôm trước gặp ở Sở Tư Pháp. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô nàng này xấc xược có thừa. Cô ta vừa nói vừa khích Bảo Vy.
Lần đầu: nhịn.
Lần thứ hai: nhịn.
Lần thứ ba, đối phương chưa kịp mở miệng thì tách trà nóng trên tay cô rơi trọn vào người cô ta. Bảo Vy nhẹ đặt tách trà xuống bàn hững hờ nói: “Còn làm mất thời gian của tôi nữa thì sẽ không chỉ là trà.”
Cô gái ấy kinh ngạc nhìn Bảo Vy, có lẽ cô ta không ngờ Bảo Vy dám làm như vậy. Bảo Vy khoanh tay trước ngực, lườm cô ta bằng ánh mắt sắc nhọn. Hai người đấu mắt với nhau tầm mười giây thì
Ưng Túc bước vào. Cô ta như con mèo nhỏ quỳ xuống sàn vừa cầu vừa xin Bảo Vy. Bảo Vy nhìn màn “khổ tâm kế” trước mặt bằng đi mắt khinh thường chán ghét. Rồi cô lại dời tầm mắt qua Ưng Túc. Hắn tháo khăn choàng bằng lụa cao cấp đang đeo trên cổ lau đi nước trên người cô gái. Hắn thương xót cầm bàn tay đỏ hoét của cô lên nhìn, rồi hết lớn: “Thím Lý, mang thuốc trị bỏng đến đây.”
Từ đầu chí cuối cô lẳng lặng quan sát. Từ lúc bước vào, hắn thật xem cô là vô hình, trong mắt hắn chỉ có cô tình nhân này.
Cô im lặng quay đi nhưng hắn không cho phép. Hắn lao đến giữ lấy tay cô, bắt cô phải nói rõ vì sao dám đánh tình nhân của hắn.
Bảo Vy chỉ đơn giản trả lời: “Tôi không biết cô ta là ai, nhưng ai dám xúc phạm tôi. Tôi sẽ không bỏ qua.”
Lực nắm của cổ tay gia tăng mấy phần sức, trong mắt Ưng Túc lại tăng thêm mấy phần lửa giận: “Không bỏ qua chính là dùng cách man rợ này để cư xử? Tôi đang hoài nghi xem cô có phải là người có giáo dục hay không?”
Bảo Vy trừng mắt nhìn hắn, dùng hết sức rút tay ra khỏi tay hắn: “Phan Ưng Túc, anh dám nói tôi vô giáo dục?”
Lúc này thím Lý bước vào, nhẹ nhàng đi đến chỗ Ưng Túc đưa thuốc. Lúc quay đi không quên e dè nhìn sang cùm tay sưng đỏ của Bảo Vy, nhíu mày lo lắng.
Ưng Túc quay sang bôi thuốc cho cô tình nhân bé nhỏ của hắn, không quên buông cho cô một câu: “Nếu cô được giáo dục tử tế, hãy sống cho văn minh. Còn không thì cút về cái làng quê nghèo hèn, mông muội của cô.”
Lời này nói ra như con dao lạnh lùng chặt đứt “an phận tuyến” của cô. Ưng Túc đã quên rằng, từ nhỏ lòng tự trọng của Bảo Vy đã rất cao. Một câu xem thường của bạn bè trong lớp đã khiến cô cho bọn họ sáng mắt bằng cách vượt lên hạng Nhất của lớp. Sau đó còn thăng liền hai lớp. Một câu phân biệt giữa dân tỉnh và dân thành phố đã khiến Bảo Vy trong năm năm lấy bằng thủ khoa đại học Y khoa. Trong khi những sinh viên khác là sáu năm rưỡi đến bảy năm. Nay với câu nói này của anh đã khiến máu Bảo Vy sôi trào. Ý định rời khỏi hắn liền xuất hiện trong đầu cô. Hơn nữa cô còn muốn ra đi thật oanh liệt. Nghĩ vậy, bàn tay Bảo Vy liền nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay hằn lên những vết đỏ sậm. Ánh mắt cô sôi trào lửa giận, cô căm giận người đàn ông trước mặt mình. Hắn dám chê bai và chà đạp nơi hắn và cô sinh ra. Bình thường hắn vô cùng kiệm lời với cô. Vậy mà vì cái con ranh con trước mặt mà hắn buông ra một câu dài như vậy chỉ để sỉ nhục cô.
“Phan Ưng Túc! Nơi nào có anh sẽ không có tôi.”
--------------------------
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á.
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html
http://santruyen.com/chi-vo-anh-yeu-em-h.html
Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm
https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.