Uông Vĩnh Chiêu từ Ngân Hổ doanh ra thì cưỡi ngựa tính về phủ nhưng nửa đường nghĩ tới tiểu thiếp đang mang thai trong nhà hắn lại nhíu mày quay đầu hỏi Giang Tiểu Sơn ở phía sau: “Trương thị ở cách đây rất xa sao?”
“Không đến mười dặm, nếu cưỡi ngựa thì mất nửa canh giờ.” Giang Tiểu Sơn thấy Đại công tử đột nhiên hỏi Trương thị thì vội đáp.
“Ừ, vậy đi qua nhìn xem.” Uông Vĩnh Chiêu nghĩ đường cũng không xa, đi qua nhìn đứa nhỏ nghe nói lớn lên giống hắn như đúc kia rồi về phủ cũng không muộn.
Hắn một khi tâm huyết dâng trào thì Giang Tiểu Sơn cũng có chút nghi hoặc. Đại công tử mỗi ngày đều đi ngang qua chỗ này, cách chỗ Đại thiếu phu nhân ở cũng không xa, sao hôm nay lại đột ngột muốn đi xem một chút chứ?
Hắn thấy thật là kỳ quái nhưng làm nô tài thì không có tư cách hoài nghi quyết định của chủ tử vì thế hắn chỉ đường sau đó đi theo phía sau.
Ngựa của Uông Vĩnh Chiêu rất nhanh đã đến trấn Tiểu Miêu và thôn Phiến Diệp heo lánh kia. Đến gian nhà bằng gạch xanh kia hắn lưu loát dừng ngựa còn Giang Tiểu Sơn thì tiến lên gõ cửa, nhưng mãi một hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa.
“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân……” Giang Tiểu Sơn gọi một hồi, thậm chí Uông Vĩnh Chiêu cũng phải mất kiên nhẫn nhíu mày.
Đáng tiếc Giang Tiểu Sơn không quay đầu lại nếu không thấy sẽ thấy được sắc mặt sắp không nhịn được của chủ tử, sợ lắ hắn sẽ không há miệng gọi được nữa.
“Được rồi.” Uông Vĩnh Chiêu thấy không có người tới mở cửa thì nói.
“Có lẽ thiếu phu nhân có việc ra ngoài.” Đối với vị Đại thiếu phu nhân hào phóng khéo léo kia hắn cũng có chút hảo cảm nên lúc này Giang Tiểu Sơn gãi gãi đầu nói, “Nếu không để tiểu nhân đi hỏi xung quanh một chút?”
“Không cần, về thôi.” Uông Vĩnh Chiêu lười không muốn chờ. Lúc này hắn xoay người lên ngựa, không đợi nhiều đã giơ roi giục ngựa.
Khoái mã của hắn chạy trước, lúc đi ngang qua một người thì thấy là một tiểu phụ nhân đang cõng sọt. Hắn nghĩ lần sau sợ là sẽ không có tâm tình tới đây nên cũng quay đầu để ngựa chạy tới trước mặt phụ nhân kia. Hắn từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói với người ta, “Vị phu nhân này, có thể cho ta hỏi một chút không?”
Tiểu phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mới thấy rõ mặt nàng. Nàng có một đôi mắt an tĩnh đến không có chút cảm xúc, tròng mắt đen tới mức giống như hắc thủy hắn đã từng nhìn thấy ở nơi sa mạc chết chóc.
Không hiểu sao trong lòng Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên nhộn nhạo, lúc này Giang Tiểu Sơn cưỡi ngựa ở phía sau đã cuống quít đuổi tới. Hắn vừa nhìn thấy phụ nhân kia thì vội hét to một tiếng “Đại thiếu phu nhân……”
Uông Vĩnh Chiêu lập tưccs quét mắt qua khuôn mặt nàng, lại phát hiện hắn căn bản chẳng có chút ấn tượng nào với nữ nhân hoàn toàn xa lạ này cả.
Mà sau khi Giang Tiểu Sơn gọi nàng thì hiển nhiên nàng chính là Trương thị, người thay hắn sinh đứa nhỏ kia……
*******
Liếc mắt nhìn nam nhân ngồi trên lưng ngựa, Trương Tiểu Oản rũ mắt, cõng sọt vén áo thi lễ với hắn.
“Đại thiếu phu nhân……” Cái người từng tới đưa bạc kia gọi nàng một tiếng, trong giọng nói có chút vui mừng, “Vừa rồi Đại công tử tới thăm hai người, tiểu nhân gõ cửa mãi vẫn không thấy có người đáp lại thì nghĩ chắc ngài ra cửa. Quả nhiên là như thế, hiện tại may quá lại gặp ngài ở đây.”
Trương Tiểu Oản không nói chuyện, chỉ rũ mặt đứng ở kia, không dạ cũng không thưa.
“Về đi.” Nam nhân kia xuống ngựa, nhàn nhạt đứng bên cạnh nàng nói.
Trương Tiểu Oản nhíu mày ở trong lòng sau đó mới ngước mắt nhẹ giọng hỏi hắn, “Không biết có chuyện gì?”
“Đại công tử tới gặp ngài và tiểu công tử……” Giang Tiểu Sơn cất giọng vui sướng vang vang.
Trương Tiểu Oản không biết hắn vui mừng vì cái gì nên chỉ có thể đứng bất động tại chỗ. Lúc này không đợi nàng phản ứng, Uông Đại lang đã dắt ngựa đi về phía nhà nàng mà Trương Tiểu Oản chỉ đành đi theo phía sau hắn.
“Ai, phu nhân, thứ này để tiểu nhân thay ngài cõng……” Lúc Giang Tiểu Sơn nói thì đồng thời duỗi tay ra muốn đón lấy cái sọt trên lưng Trương Tiểu Oản.
Nhưng vừa cầm đến hắn đã bị trọng lượng trong tay làm cho kinh hoảng. Trương Tiểu Oản tránh khỏi tay hắn, tiếp tục cõng sọt đi theo Uông Đại lang đang đi về phía trước không quay đầu lại.
Bọn họ đi một lúc là tới, Trương Tiểu Oản mở cửa, buông sọt xuống sau đó nhìn hai người này dắt ngựa vào buộc ở cây bạch quả trong sân nhỏ.
Nàng nhẫn nhịn rồi cuối cùng vẫn đi lên nói với Uông Đại lang, “Ngài đem ngựa buộc ở bên ngoài đi.” Nếu Tiểu Lão Hổ trở về thấy người này buộc ngựa trên cái cây hắn trồng thì thật sự không biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Uông Đại lang nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì mà ném dây cương cho Giang Tiểu Sơn. Giang Tiểu Sơn nghe được lời này thì đón lấy dây cương ha hả cười dắt ngựa ra ngoài.
Chỗ này không lớn, quả thật không buộc được hai con ngựa, vẫn là đại thiếu phu nhân cẩn thận.
*******
“Người đâu?” Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống ghế trên ở nhà chính hỏi phụ nhân kia.
“Đã ra cửa.”
“Khi nào trở về?”
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn ra sắc trời bên ngoài, “Phải đợi trời tối.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nhìn quanh nhà cửa đươc quét tước sạch sẽ rồi lại nhìn phụ nhân đang đứng kia không nhúc nhích một cái rồi mở miệng nói, “Châm trà.”
Nếu đã tới thì vẫn nên nhìn một cái rồi lại đi.
Lúc này phụ nhân kia vẫn không nhúc nhích, Uông Vĩnh Chiêu lại liếc nhìn nàng một cái, giọng lạnh hơn nhắc lại, “Châm trà.”
Trương Tiểu Oản nghe thế thì ngẩng đầu nhàn nhạt nói với hắn, “Trong nhà không có trà.”
Lúc này Giang Tiểu Sơn đã vào cửa, Uông Vĩnh Chiêu thấy hắn thì sắc mặt lạnh hơn, “Ngươi chưa đưa ngân lượng cho nàng ta sao?”
“Dạ?” Giang Tiểu Sơn không biết chuyện gì nên ngớ người ra.
“Đứa nhỏ đi đâu?” Uông Vĩnh Chiêu lười nhìn bộ dạng ngu xuẩn của hắn, cũng lười dây dưa với phụ nhân. Hắn tính toán tốc chiến tốc thắng nên nói với nàng, “Đứa nhỏ kia đâu? Để Tiểu Sơn đi tìm trở về.”
Giang Tiểu Sơn vừa nghe thì vội hỏi Trương Tiểu Oản, “Phu nhân, tiểu công tử đi đâu chơi vậy? Ngài chỉ cho ta để ta đi tìm công tử về.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì đạm mạc cười với hắn sao đó nhìn về phía cửa, trong lòng khẽ thở dài. Chưa đời Giang Tiểu Sơn hỏi lại thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi vui sướng “Mẫy thân”, còn có tiếng thở hồng hộc của Cẩu Tử……
“Mấy con ngựa này ở đâu ra thế?” Khi nói chuyện thì đứa nhỏ và con chó đã chạy vội vào sân, sau đó cả căn nhà lập tức yên tĩnh.
Trương Tiểu Oản lẳng lặng mà nhìn kia một lớn một nhỏ lớn lên giống nhau như đúc kia đang trừng mắt nhìn nhau. Đến biểu cảm lạnh mặt, độ cong của môi hơi nhếch lên cũng hoàn toàn giống nhau.
Nhưng bô dáng trừng mắt nhìn nhau kia không hề giống cha con mà giống kẻ địch hơn.
*******
“Đây là từ đâu ra?” Tiểu Lão Hổ mở miệng, cái cằm hơi hếch lên giống hệt biểu tình lạnh nhạt của Uông Vĩnh Chiêu lúc ngồi trên lưng ngựa hỏi nàng.
Chỉ là giọng điệu của Tiểu Lão Hổ rõ ràng mang theo chán ghét. Hắn hỏi xong thì đỏ mắt quay qua nhìn Trương Tiểu Oản, “Hai con ngựa ngoài cửa kia là của bọn họ sao?”
Trương Tiểu Oản không nói chuyện.
“Tiểu công tử……” Giang Tiểu Sơn không rõ nội tình nên cười mở miệng, “Ngựa kia là của chúng ta, ngài đi đâu vậy, Đại công tử và tiểu nhân……”
Không đợi hắn nói xong Tiểu Lão Hổ đã chạy đi. Trương Tiểu Oản thấy tay hắn lục tìm trong cái túi đựng sách nàng khâu cho hắn. Nàng muốn ngăn cản hắn nhưng nàng biết hiện tại nàng chẳng thể làm gì, có ngăn cũng không được.
Như vậy sẽ chỉ làm hắn hận nàng, làm hắn cảm thấy hắn bị nàng vứt bỏ. Hắn hiện tại không còn là đứa nhỏ ngây ngô sẽ nghe lời nàng lừa bịp……
Giang Tiểu Sơn không biết vì sao tiểu công tử lại không đợi hắn nói xong đã chạy ra ngoài. Hắn có chút khó hiểu mà nhìn về phía Trương Tiểu Oản, đang muốn hỏi chuyện thì nghe thấy một tiếng gào tê tâm liệt phế của con ngựa hắn buộc bên ngoài, giống như nó đang bị đồ tể xẻ thịt vậy.
Trong lòng hắn bỗng dưng cả kinh, lúc này Uông Vĩnh Chiên ngồi ở chủ vị đã nhanh chóng đứng dậy đi ra bên ngoài. Giang Tiểu Sơn cũng có chút hoảng sợ mà bước nhanh theo phía sau. Chờ đến khi ra ngoài cửa, hắn còn chưa kịp nhìn rõ tình huống thì đã thấy tiểu công tử cầm theo một con dao nhỏ dính máu chạy về phía Đại công tử. Con dảo nhỏ kia thẳng tắp mà đâm về phía trước, hung ác mà mạnh mẽ như một tên thích khách.
Nhưng dù sao hắn cũng còn quá nhỏ, con dao kia cách Uông Vĩnh Chiêu nửa thước thì đã bị hắn hắn túm lấy cổ tay hung hăng vặn khiến dao rơi xuống đất……
Vào một khắc kia Trương Tiểu Oản dựa vào cạnh cửa nắm chặt khung cửa mới không để cả người ngã xuống.
Nàng nhìn con trai của nàng, nhìn đôi mắt đỏ ngầu khắc sâu hận thù trong đó……
Sau đó nàng nhanh chóng rời mắt, bước nhanh về phía hắn, đoạt lấy hắn từ trong tay người kia rồi ôm hắn vào trong lòng.
Nàng nhìn thẳng vào người kia, dùng giọng điệu chết lặng mà nói với hắn, “Hắn hận ngài, bởi vì lúc hắn chịu thiệt thòi không có phụ thân thay hắn ra mặt. Hắn lớn lên giống ngài như đúc nhưng lại không vì thế mà được tổ phụ và tổ mẫu yêu thương. Thậm cihs hắn vì bảo hộ mẫu thân như ta mà bị đuổi ra khỏi Uông gia tới nơi hẻo lánh này. Hắn có bao nhiêu kính trọng ngài thi cũng hận ngài bấy nhiêu, mong ngài……”
Nàng còn chưa nói hết lời cầu tình thì đã bị Tiểu Lão Hổ mà nàng đang ôm chặt trong lòng hung ác đánh gãy, “Con không kính trọng hắn, con chỉ muốn hắn chết.”
Trương Tiểu Oản cúi đầu, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Tiểu Lão Hổ nhìn mắt mẹ thì đột nhiên không dám nói gì nữa. Hắn biết mẹ mình đã thật sự tức giận vì những gì nàng dạy hắn đã bị hắn phát hủy hết. Hắn đã đồng ý với nàng nếu có một ngày gặp người này hắn sẽ không xúc động, hắn sẽ không tức giận, hắn càng sẽ không đòi giết người.
Nhưng vừa rồi hắn đã làm sai hết, chuyện hắn đã đồng ý với nàng hắn đều không làm được.
“Quả nhiên cả người đều là sát khí……” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đứng ở một bên lạnh lùng mà mở miệng. Sau đó hắn vươn tay đòi Trương Tiểu Oản đưa người.
Trương Tiểu Oản nhìn tay hắn rồi lùi ra sau một bước.
“Đưa người cho ta.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay động không động đậy, lạnh lẽo trong đôi mắt hắn khiến Trương Tiểu Oản cảm thấy mình như bị hắn chọc vào lỗ trên người, lạnh đến tận xương.
“Ta ôm là được.”
“Ta nói lại lần nữa, đưa hắn cho ta……” Uông Vĩnh Chiêu nói nữa một lần.
Trương Tiểu Oản cảnh giới lùi về phía sau nhưng lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã động tay. Hắn lấy sức lực lớn hơn Trương Tiểu Oản mà đột ngột kéo cánh tay nàng ra. Cánh tay Trương Tiểu Oản bị hắn kéo đến trật khớp còn hắn cũng đồng thời túm lấy Tiểu Lão Hổ giống như xách một con gà con.
Lúc này hắn tàn nhẫn giơ cao cánh tay vừa kéo Trương Tiểu Oản sau đó hung hăng tát mạnh lên mặt Tiểu Lão Hổ……
“Bang” một tiếng vang lên, sau đó chính là giọng nói lạnh lùng của Uông Đại lang, “Quả nhiên là nghiệt súc, cha ruột cũng dám giết.”
Nói xong hắn chán ghét ném người ra ngoài như ném một thứ phế vật. Chân hắn cũng sắc bén đá vào đầu Cẩu Tử đang lao tới cắn hắn.