Tống Lan đi nhanh về cũng nhanh.
Thật ra Hạ Đình nghĩ, nếu chuông vào lớp không vang lên thì cô nàng chưa chắc đã chịu về.
Mà trước đó cô nàng đã đuổi theo học sinh mới chuyển trường kia đến tận khi đối phương vào phòng hiệu trưởng luôn rồi đó chứ chẳng.
Vừa về đến, Tống Lan đã líu ríu với Hạ Đình rồi.
"Cậu xem! Tôi nhanh tay mới chụp được đó. Mạo hiểm bị soái ca phát hiện cũng vì muốn cho cậu cùng xem đó. Mà cậu thật sự là không năng nổ gì hết."
Tống Lan vừa càu nhàu vừa đưa điện thoại ra cho Hạ Đình nhìn xem tấm ảnh cô chụp trộm.
"..."
Hạ Đình trước là câm nín nhìn chằm chằm bạn mình chứ không có nhìn vào điện thoại. Ánh mắt kia thật sự rất là bất lực.
"Ai ai, được rồi mà. Người ta không có phát hiện ra đâu. Mau xem, đẹp trai lắm đó."
Tống Lan đương nhiên biết ý nghĩ của Hạ Đình, cô nàng vội vàng đảm bảo vừa cười lởi sởi thúc dục Hạ Đình nhìn xem.
Nói là chụp vội chụp vàng, nhưng nhìn sơ qua bức ảnh Hạ Đình đã nghĩ, nếu không phải nhan sắc đối phương đẹp như hình thì chính là kỹ năng chụp ảnh của Tống Lan không phải dạng thường đâu.
Ở hiện tại thì có cả hai nguyên nhân.
Nam sinh trên điện thoại của Tống Lan ngũ quan mang đậm nét Tây phương. Mũi cao, môi mỏng, trán cao, gò má góc cạnh cùng chiếc cằm như được gọt đẽo. Đặc biệt là một đôi hõm mắt sâu, tròng mắt màu nâu nhạt cùng hàng lông mày dày rậm vừa khéo, thêm mái tóc nâu hơi xoăn, đầy đủ tổ hợp nên một thịnh thế mỹ nhân trong mắt người thường.
Bởi vì chụp cận mặt nên không nhìn được cao thấp...
"Thân hình đã lắm! Cao dã man luôn!"
Cô vừa nghĩ đến là Tống Lan đã như có thần giao cách cảm mà xổ ngay ra. Một bộ hám trai thấy mà sợ.
Nhưng Hạ Đình nghĩ, nếu đối phương thật sự đẹp như vậy, không thể trách được Tống Lan.
Cô nàng rất thích trai Tây. Dù cho mấy anh trai trong nước cũng đẹp đẽ không kém.
Vì muốn kiếm một anh trai Tây mà Tống Lan đã quyết định sẽ đi nước ngoài sau khi học xong cao trung. Đi thì đương nhiên là vì học rồi, bên cạnh đó kiếm một anh bạn trai người Tây luôn. Cũng chỉ có gia đình cô nàng là xem chuyện xuất ngoại đơn giản như vậy.
Nhưng ước mơ thật đẹp a... Cô còn chẳng dám mơ nữa cơ. Dù vậy cô vẫn chúc phúc cho Tống Lan, có ý nghĩ là tốt rồi. Thế mới có cam đảm đi thực hiện.
"Cậu thấy sao? Đẹp không?"
Tống Lan hai mắt như ánh sao lấp lánh dí lại gần Hạ Đình nhỏ giọng gấp gáp hỏi.
Hạ Đình thật tâm mà gật đầu.
"Mình có nên theo đuổi cậu ấy không nhỉ?"
Hạ Đình cười gật đầu, dù cô biết Tống Lan lắm lúc cũng chỉ có cái miệng mà thôi nhưng vẫn nhiệt tình cổ vũ cho cô.
"Mà sao cậu ấy lại chuyển đến đây ta?"
Câu nói này vừa vang lên thì tiếng bước chân của cô giáo đã đến cửa phòng rồi.
Tống Lan không thể làm gì khác mà tiếc nuối quay đầu lên, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.
Nhưng ngay sau đó cô nàng đã kích động đến mức toàn thân run lên không ngừng. Nếu không phải Hạ Đình nhanh chóng biết được nguyên nhân thì cô đã nghĩ Tống Lan bị làm sao rồi.
Nguyên nhân khiến cho Tống Lan trở nên như vậy là vì... Nam sinh mà họ vừa nhắc đến đang đứng trước bục giảng của họ, ngay bên cạnh thầy chủ nhiệm.
Họ thật rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì. Hạ Đình chỉ nhìn lướt qua thôi đã cho ra nhận định, người này cao ít nhất phải một mét tám. Phải biết rằng nam sinh mười lăm mười sáu vẫn còn sẽ cao nữa... Nhưng phải công nhận là cậu ta rất đẹp trai. Hạ Đình khẽ lướt qua đám nữ sinh hai mắt đã hận không dán lên người nam sinh kia mà không khỏi cười lắc đầu. Không thể trách a...
"Làm phiền cô Lam một chút nhé."
Thầy chủ nhiệm cười hối lỗi nói với cô giáo sẽ dạy tiết đầu tiên của họ. Cô giáo Lam Cầm đương nhiên không thể lắc đầu rồi, đặng cô còn trêu ghẹo nói: "Dù sao thì tôi cũng không thể chỉ vì vài phút mà đắc tội với toàn thể nữ sinh trong lớp được đúng không?"
Lời này quá sức dí dỏm lại quá hợp lòng người, khiến cho đám nữ sinh cười ha ha. Nếu có gì khác biệt thì chính là họ không dám cười lớn, bình thường thì đảm bảo đã banh nóc rồi. Này là... Trước mặt nam thần phải giữ hình tượng ấy mà... Hạ Đình hơi ghé mặt vào hai cánh tay, khẽ nhếch môi cười trộm.
"Biết các em thấy trai đẹp là sáng mắt, thế nhưng không thể vì ngắm bạn học mà bỏ bê bài giảng của giáo viên biết chưa?"
"Không có đâu ạ!"
Bởi vì số lượng nữ sinh trong lớp nhiều hơn nam sinh nên khi họ hô lên thì trong như cả lớp cùng hô vậy. Không khí chào đón nhiệt tình cỡ này không thể nào chê được.
Hạ Đình lắc đầu cười nhẹ khi nhìn thấy cô bạn thân đã trở nên kích động quá mức luôn rồi. Thời điểm Hạ Đình lơ đãng nhìn lên bục giảng thì vô tình đụng vào một đôi mắt nâu thâm thúy. Cô giật mình thật nhỏ rồi tự nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hạ Đình nghĩ chắc là đối phương nhìn Tống Lan phía trên mình. Không phải cô nàng vừa đi chụp trộm người ta đó sao? Không biết có phải là bị phát hiện rồi hay không? Hạ Đình chỉ lo nghĩ cho cô bạn thân nhưng lại chưa từng để cái chạm mắt kia cả vào lòng.
Cứ như vậy, lớp 10A9 của Hạ Đình trong sự ghen tỵ của nữ sinh toàn trường chính thức đón nhận sự gia nhập của học sinh mới.
Lớp có học sinh mới, còn ngồi bên cạnh cô, đương nhiên là cách một cái đường đi bởi vì bàn học của họ là dạng đơn, vừa khéo lại kế bên cửa sổ. Chuyện này đối với Hạ Đình mà nói thì cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào đến cuộc sống của cô cả. Trừ một việc là hiện tại cô sẽ không thường xuyên nhìn ra cửa sổ nữa thôi.
Ngược lại thì phần đông nữ sinh lại hình thành thói quen nhìn ra cửa sổ.
Hạ Đình đương nhiên biết mục đích thật sự của họ là gì. Bạn thân của cô còn như vậy, cô không có khả năng nói ai được.
"Đình Đình, đừng nói cậu lại muốn trốn tiết tự học đấy nhé!"
Tống Lan nhìn Hạ Đình đang gói ghém sách vở bỏ vào cặp mà không nhịn được trợn trắng mắt.
"Dù sao mình cũng không có khả năng trở nên giỏi giang như cậu, học nhiều để làm gì chứ. Trở về mình lại có thời gian phụ dì Lý."
Còn có, làm chút chuyện cho tương lai...
Hạ Đình vừa nói vừa nhanh hơn động tác trên tay, cũng không có thời gian bận tâm ánh mắt có phần chuyên chú ngay bên cạnh.
"Cậu..."
"Mình đi đây!"
Tống Lan còn chưa kịp nói gì thêm Hạ Đình đã như một cơn gió bay khỏi phòng. Hành động của cô như nước chảy mây trôi, tựa như đã làm đến quen luôn rồi. Mà quả vậy...
Hạ Đình đương nhiên không có khả năng đi được cổng trước mà chạy đến cổng sau. Vậy nên hình ảnh cô thoăn thoắt chạy đi rơi vào tầm mắt ai đó bên cửa sổ.
Lục Chiêu dõi theo bóng lưng của cô gái cho đến khi nó hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Hắn đương nhiên không có khả năng sẽ thích thượng một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy. Hắn chỉ là chọn cho mình một thứ để nhìn thôi, vừa hay cô lại trở thành đối tượng được chọn. Tựa như hắn ngồi ở cửa sổ còn cô lại ngồi bên cạnh hắn vậy. Mà ấn tượng của hắn với Hạ Đình là vì cô không giống những người khác luôn nhìn chằm chằm hắn. Còn có, cô không nói chuyện, bóng dáng cũng cực kỳ quạnh quẽ, mặc cho bên cạnh luôn tồn tại một cô bạn đặc biệt nói nhiều.
Mặc kệ là nơi nào đều có những con người kỳ lạ.
Như Lục Chiêu không hề nghĩ hắn còn có cơ hội trở lại nơi này. Mười năm, đủ thể thay đổi rất nhiều thứ, kể cả thành phố nhỏ này.
Ký ức của hắn đối với nó vào mười năm trước đã triệt để biến mất trong dòng thời gian, trong sự nhộn nhịp, thời thượng của đất Pháp. Thành phố này ở trong mắt hắn hiện tại đã dùng một diện mạo mới để chào đón hắn. Cùng những con người mới đầy thú vị...