“Các vị đã nghe rồi chứ?”
Tống Lan đợi những lời cuối cùng trong đoạn ghi âm kết thúc rồi mới bình thản lên tiếng.
Cha mẹ Phương có lẽ còn đang tiêu hóa vấn đề nên không thể kịp thời phản ứng lại lời của cô. Tống Lan thấy rõ trong mắt bọn họ là bối rối cô không xa lạ gì đã từng nhìn thấy trong mắt Tô Linh Đan. Thế nhưng Tống Lan lại không định đồng tình hay đợi bọn họ tiếp thu xong. Cô nói tiếp: “Chuyện này vốn liên quan đến một người nữa là bạn thân của tôi nhưng chúng tôi và cả Tô Linh Đan đều chấp nhận bỏ qua cho cậu ta. Với yêu cầu chỉ cần cậu ta không tiếp tục làm bậy thì tất cả sẽ xem như không có gì. Nhưng không…”
Tống Lan nói đến đây thì tâm của cha mẹ Phương chưa kịp bình ổn đã lại phải nhấc lên lần nữa.
“Cậu ta bám đuôi, lưu trữ hình ảnh riêng tư của người khác không được cho phép lại còn đem nó rêu rao trên mạng, khiến cho bạn tôi bị tổn hại tinh thần nghiêm trọng. Vốn chỉ cần cậu ta xóa bài viết rồi xin lỗi thì mọi chuyện sẽ xong, tôi sẽ không nói gì hay công khai sự thật cho tất cả mọi người. Thế nhưng cậu ta lại chọn cách tự tử rồi dùng việc này cưỡng ép đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu người khác.”
Tống Lan lạnh lùng nhìn cha mẹ Phương gằn từng chữ: “Tôi có thể nói cho ông bà biết, cho dù con ông bà có tự tử thành công thì cậu ta cũng không đạt được gì từ cái chết của mình đâu. Tôi có thể đưa chuyện ra tòa, để pháp luật nhúng tay xem rốt cuộc là ai sai.”
“Đương nhiên, chú dì có thể yên tâm. Cậu ta không chết.”
Không chết thì không có chuyện sau đó, chính là như vậy.
Nụ cười của cô nàng khi nói lời này quá lạnh lẽo khiến cho cha mẹ Phương sợ hãi. Mặc dù những lời cô nói rất lịch sự nhã nhặn nhưng không có ai trong phòng này không cảm thấy khí lạnh âm trầm không ngừng tỏa ra. Đừng nhìn Tống Lan như vậy mà cho rằng cô không giận. Nhưng thay vì giận nhiều thì cô lại ghê tởm nhiều hơn. Tống Lan vốn không phải người hiền lành gì, lúc tâm trạng không tốt đương nhiên cô sẽ không dễ nói chuyện rồi.
“Mời ông bà nghe thêm đoạn ghi âm thứ hai cách đây hai ngày khi tôi đi tìm Phương Dĩnh nói chuyện phải trái.”
Tống Lan không quan tâm bọn họ nhìn cô thể nào, thản nhiên dùng điện thoại mở đoạn ghi âm trên sân thượng hôm đó lên.
Cô thấy rõ ràng khi Phương Dĩnh giống như điên nói những lời kia thì sắc mặt cha mẹ Phương thay đổi ngay lập tức, trở nên cực kỳ khó coi. Cô trong lòng không khỏi trào phúng. Nhưng cũng chỉ là trào phúng, cô không cảm thông cho Phương Dĩnh cũng như quay ngược đổ trách nhiệm lên đầu cha mẹ Phương. Ở trong chuyện này ai mà không có sai. Đương nhiên thân là cha mẹ, cái sai của họ nhiều hơn. Cho nên ánh mắt Tống Lan nhìn cha mẹ Phương lại càng thêm vô cảm.
“Thời điểm chúng tôi nói chuyện ở trên sân thượng, cậu ta đã có ý đồ muốn đẩy tôi xuống trong lúc kích động. Chuyện này có những bạn học khác nhìn thấy.”
Tống Lan đợi đến đoạn cuối thì nói thêm những lời này.
“Nếu không phải nghĩ đều là bạn học với nhau, tôi đã kiện cậu ta một trận ra trò rồi. Hiện tại tôi làm rõ với ông bà, sau lúc này tôi cũng sẽ đăng tất cả mọi chuyện lên mạng trường để cho mọi người biết, hiểu rõ sự thật. Ông bà có thể chuyển trường cho cậu ta hoặc không, nhưng tất cả hệ lụy sau đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Có lẽ, tôi hy vọng cậu ta sẽ có đủ can đảm để ở lại, thử một lần chịu cái cảnh bị bạn học tẩy chay là thế nào.”
Những lời cuối cùng cô nàng gần như là cười lạnh lùng đến đáng sợ. Sau đó cô nàng không chút chần chừ đứng lên, chào hỏi tất cả mọi người rồi xin phép rồi rời khỏi phòng luôn, chẳng đợi cho ai kịp phản ứng. Nhưng có lẽ họ cũng sẽ không giữ cô lại đâu.
Hạ Đình ở bên ngoài nhìn thấy cô nàng đi ra thì đi tới: “Sao rồi?”
“Xong rồi.”
Tống Lan nhún vai, đặng nói: “Cha mẹ Phương Dĩnh có lẽ sẽ không làm loạn nữa đâu. Họ không thoát được phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.”
Hạ Đình im lặng. Cô hiểu ý của Tống Lan. Những lời hôm đó của Phương Dĩnh gần như là hét lên cô đều nghe thấy. Là một người đã từng trải qua thứ cảm xúc đó, Hạ Đình đương nhiên biết nó thế nào. Nhưng dù biết thì cô cũng không có định đồng tình với Phương Dĩnh.
Nổi bất hạnh của một người không phải là tội lỗi của người khác, càng không nên đem nó đổ lên đầu bất cứ ai, để họ gánh chịu thay mình. Hai người không có quan tâm những chuyện sau đó diễn ra trong phòng hiệu trưởng mà cùng nhau trở về lớp.
Tống Lan nói được làm được. Cô nàng trong ngày hôm đó đăng tải những chứng cứ chứng minh tội lỗi của Phương Dĩnh lên diễn đàn trường.
Không ngoại lệ, toàn trường lập tức xôn xao.
Có rất nhiều người không biết Phương Dĩnh cắt cổ tay tự tử nhờ vào chuyện này mà nghe thấy rồi. Nhưng khi nghe cô nàng tự tử bất thành thì ngay lập tức rước lấy một đám tiếng cười mỉa mai. Chuyện này đều là trong dự liệu của Tống Lan nên hai người Hạ Đình không hề thấy bất ngờ chút nào. Cả họ khi nghe thấy còn sững người ra một chút rồi bật cười kia mà. Nhưng họ là đối với người liên tiếp hại mình bày tỏ thái độ trả đũa. Còn những kẻ chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, không ngừng tiếp tay cho Phương Dĩnh làm bậy thì hai người chỉ có không ngừng thể hiện sự lạnh lùng.
Cơ mà lại để họ đoán được Phương Dĩnh sẽ làm chuyện như vậy… Thật sự là mỉa mai thay.
Nhưng vẫn còn chuyện khiến họ kinh ngạc hơn.
Đó là Phương Dĩnh vậy mà lại không chuyển trường.
Sau khi hồi phục từ vụ tự tử, lại được gia đình đưa đi điều trị tâm lý gần hai tháng thì cô nàng đã quay lại trường học. Nhà trường chỉ cảnh cáo chứ không thể thật sự đuổi học cô nàng chuyện này Tống Lan đã dự liệu được. Nhưng không phải lại đúng ý cô sao?
Không đâu. Nói thì nói vậy thôi chứ sau đó hai người Đình - Lan không lại để ý đến việc này nữa. Phương Dĩnh tốt hay không tốt cũng là chuyện cậu ta đáng phải chịu. Họ chỉ muốn cho Phương Dĩnh một bài học chứ không hề cảm thấy tâm lý được thỏa mãn. Hiện tại họ chỉ mong đừng ảnh hưởng đến họ nữa là tốt rồi.
“Tiểu Dĩnh sau khi quay lại học thì rất an phận. Bị bạn học trào phúng các kiểu không thể thiếu nhưng may mắn chưa từng bị chèn ép bạo lực lần nào.”
Tô Linh Đan vừa hút trà sữa vừa nói. Giọng điệu cô nàng rất bình thản, xưng hô đối với Phương Dĩnh vẫn vậy nhưng chẳng ai bận tâm cả.
“Cậu thấy thái độ của cô nàng thế nào?”
Tống Lan tùy ý hỏi.
Sau vụ việc kia Tô Linh Đan cũng lúc được giải oan nhưng cô nàng lại không kết bạn hay giống như trước kia mà cùng đám bạn trong lớp vây quanh nữa. Ngược lại cô nàng lại trở thành bạn với hai người Lan - Đình. Tuy không nhiều tiếp xúc nhưng có thời gian ba người sẽ ra quán trà sữa nhỏ này để tụ họp nói chuyện.
“Có lẽ do tâm lý nên trông cậu ấy càng thêm âm u khó đoán.”
“Chính là lập dị hơn chứ gì.”
Tống Lan không chút nương tình nói.
Đình - Đan hai người nhìn nhau cười khổ.
Tô Linh Đan theo thời gian đã biết cái miệng của Tống Lan rất độc nên sau này cô nàng nghe tai này lọt tai kia chứ không để trong lòng.
“Đúng là có thể nói như vậy.”
Cô nàng vẫn nhận đồng vì nó thật sự là giống. Hơn nữa cô còn có cái nhìn về việc tại sao Phương Dĩnh có thế thoát khỏi việc bị bạo lực học đường. Chính là bởi Phương Dĩnh trông rất đáng sợ. Còn có, Phương Dĩnh tự biết bảo vệ mình, luôn tránh xung đột với người khác. Tuy Tô Linh Đan cũng không muốn Phương Dĩnh xảy ra chuyện như vậy nhưng nhìn những thứ này, cô lại càng thêm hiểu rõ con người Phương Dĩnh. Cô hiểu, người như cô vốn không hợp cùng Phương Dĩnh làm bạn. Là do tính cách không hợp.
“Hy vọng cậu ta chịu an phận.”
Tống Lan miệng thì nói nhưng vẫn cảm thấy Phương Dĩnh không bình thường. Trong lòng cô nàng luôn tồn một tia cảnh giác với Phương Dĩnh mặc dù chưa từng nói ra.
“Mình sẽ để ý cậu ấy hơn.”
Nhưng Tô Linh Đan lại hiểu ý Tống Lan. Trải qua nhiều chuyện như vậy Tô Linh Đan không thể không tin tưởng rằng con người Phương Dĩnh tâm tư nặng cỡ nào. Lỡ cậu ấy có còn tồn ý nghĩ gì không tốt nhằm mục đích trả thù hai người Hạ Đình thì cô ngược lại không cảm thấy bất ngờ. Dù cô cũng chẳng muốn nhìn thấy.
“Đừng nói cậu để ý cậu ta không phải là để xem thử cậu ta có bị bắt nạt hay không rồi âm thầm giúp đỡ đi.”
Tống Lan không chút chần chừ vạch trần ý đồ thật sự của Tô Linh Đan.
Cô nàng khó được khi nghe thấy chỉ cười chứ không có biện giải gì cả.
Mỗi người đều có kiên trì của mình, không cần vì người khác mà thay đổi.
Tô Linh Đan theo thời gian gần như đã hiểu được bản tính của hai người Lan - Đình nên cô mới không sợ họ sẽ vì vậy mà không chơi với mình nữa. Mà thật, Tống Lan sau đó chỉ cười xì một tiếng rồi không còn nhắc lại nữa.
Không biết mất đi một Phương Dĩnh nhưng khiến Tô Linh Đan quen được hai người bạn khác có được xem là trong họa có phúc hay không, nhưng Tô Linh Đan thật sự vui vì được làm bạn cùng họ. Cũng buồn khi mất đi một người bạn.