"Cháu thấy căn phòng này thế nào?"
Cha Tống kiểm tra khắp nơi cảm thấy tốt rồi mới quay qua hỏi ý cô gái nhỏ bên cạnh.
Hạ Đình cũng nhìn một lượt, còn không quên ra ban công nhỏ bên cạnh căn phòng rộng hai mươi thước vuông, vừa đẹp cho một cô gái như cô, trong lòng thật sự ưng ý. Quan trọng nhất là nơi này an ninh tốt, gần trụ sở văn học, nơi sẽ phát lương cho Hạ Đình, nuôi sống cô có lẽ là suốt quãng thời gian sau đó nếu không có gì sai lầm xảy ra. Từ trên ban công Hạ Đình còn có thể nhìn thấy con sông đã chảy qua thành phố nơi cô lớn lên, không ngoại lệ nơi này cũng là nơi được con sông chiếu cố. Không chỉ vậy, giao thông xung quanh thuận tiện lại không tốn nhiều thời gian để đến những nơi cần thiết cho cuộc sống của cô. Tất cả đều rất tốt theo cảm nhận hiện tại của Hạ Đình. Quan trọng là giá cả không đến nổi nào.
"Cháu cảm thấy tốt lắm ạ."
Cô quay lại vừa cười vừa gật đầu với cha Tống. Để tỏ vẻ bản thân yêu thích nơi này, Hạ Đình còn nói: "Cháu có thể đóng tiền nhà một lần cho ba năm luôn ạ."
"Cháu không sợ giữa đường có vấn đề à?"
Cha Tống nghe cô nói vậy thì nhíu mày. Có lẽ ông cảm thấy quyết định này của Hạ Đình, một cô gái nhỏ mồ hôi chưa biết giàu có bao nhiêu có vẻ quá hấp tấp. Cuộc sống sau này không nói trước được lúc nào sẽ cần đến tiền mà khoản chi phí ba năm này không hề nhỏ chút nào. Cho nên ông nghiêm giọng, lại bộ mặt mày cứng rắn hỏi lại.
"Cháu tin tưởng chú."
Hạ Đình ngược lại còn không suy nghĩ gì mà cười nhìn ông nói.
Người đàn ông không biết có phải bị lời này lấy lòng hay không mà lập tức cười sang sảng, lớn tiếng nói: "Vì câu này của cháu, cháu cứ yên tâm mà ở. Chủ nhà là bạn của chú, vấn đề an toàn là có thể đảm bảo. Ngoài ra, cháu nếu thật đóng luôn ba năm thì chú sẽ kêu cậu ta giảm cho cháu năm phần trăm. Cháu gái, sống một mình bên ngoài rất cần đồng tiền phòng thân, phàm khi quyết định chuyện gì cũng nên suy nghĩ cẩn thận, đừng vội vàng hấp tấp cho dù bề ngoài nhìn nó rất tốt biết không."
Hạ Đình biết ông quan tâm cô cho nên nghiêm túc nghe ông nói hết rồi mới trịnh trọng gật đầu.
"Cô bé, thấy cháu đã có chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ như vậy chú cũng yên tâm. Tự tin lên, cuộc sống sẽ không bạc đãi những người có chuẩn bị trước như chúng ta."
Cha Tống hài lòng với thái độ của cô gái nhỏ chỉ bằng tuổi con gái mình, vừa cười hiền vừa vỗ nhẹ đầu cô ân cần nói.
"Cháu biết."
Hạ Đình cười đáp lại.
Sau khi bàn giao mọi thứ hoàn tất cha Tống mới rời đi, để lại Hạ Đình một mình với căn phòng mới thuê không hoàn toàn là trống trải.
Trong phòng có sẵn một cái giường nhưng chưa có chăn nệm cùng một cái bàn học bằng gỗ có cả kệ đựng sách. Có lẽ là do người trước để lại do lười mang đi vì nó quá cồng kềnh.
Hạ Đình kiểm tra chiếc giường, thấy nó vẫn còn rất tốt, có lẽ không cần phiền phức đổi cái mới nữa. Bàn học cũng để lại luôn nhưng cô không định dùng nó làm nơi làm việc của mình.
Căn phòng này có vẻ là mới xây dựng được một hai năm nên toilet không bị ố vàng mà sạch sẽ sáng bóng. Trong phòng không có nhiều vết tích do người trước để lại khiến người khó chịu. Tường phòng màu trắng đặc biệt sáng sủa. Căn phòng nằm ở ngoài cùng tầng hai của căn nhà nên có ban công rộng một mét và hai cái cửa sổ. Giá tiền thật ra không hề rẻ nhưng Hạ Đình đã chuẩn bị sẵn từ trước nên cô cảm thấy mình có thể chi trả được một lần ba năm. Cộng thêm tiền nhuận bút, không đến nổi không có dư. Ít nhất ba năm này cô không cần lo tiền nhà. Nhưng đây là số tiền lớn cuối cùng của Hạ Đình rồi nên sau này cô phải cố gắng hơn nữa mới có thể sống thoải mái được. Có điều cô không sợ. Nghèo đói cũng không bằng tự do thoải mái làm điều mình muốn.
Hạ Đình sơ sơ tẩy rửa căn phòng rồi mới khóa cửa đi mua thêm nội thất cho nó. Chăn nệm, bàn ghế và vài vật dụng nhà bếp... Tất cả đều cần phải mua mới vì cô không hề mang theo thứ gì ngoài quần áo, đồ dùng cá nhân và tài liệu có liên quan đến công việc cùng một số thứ quan trọng.
Loay hoay một hồi trời đã ngã về đêm. Hạ Đình nhìn căn phòng đã xem như có đủ những thứ cần thiết, là dáng vẻ nên có cho một nơi ở tốt, qua loa ăn một gói mì rồi leo ngay lên nệm giường mới toanh đi ngủ rồi.
Chuyện mai để mai tính, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc cho một ngày mệt mỏi.
So với Hạ Đình, Tống Lan ở nhà lại không được đi ngủ sớm.
Đơn giản là bởi vì vụ việc sáng nay cô đánh Phương Dĩnh.
Đối với việc này mẹ Tống không nói gì nhiều. Bà xử lý mọi chuyện cực kỳ bá đạo cho dù cha mẹ Phương mới đầu có hung dữ cỡ nào, sau đó đều bị bà hành động thỏa đáng giải quyết rồi. Thời điểm này tính cách đám học sinh bọn họ chưa hoàn thiện trên suy nghĩ của người lớn, lâu lâu xảy ra đánh lộn đánh lạo không hề hiếm thấy. Đó là nếu không tính đến thái độ của Tống Lan lúc đó. Dù vậy sau khi giải quyết xong vấn đề bồi thường cho Phương Dĩnh thì Tống Lan chỉ bị cấm túc ba ngày ở nhà không được đến trường là xong rồi. Nhưng chuyện riêng của nhà họ thì chưa có giải quyết xong. Cho dù mẹ Tống ra tay quyết liệt chấn áp quần hùng, Tống Lan không cần sợ bị đuổi học nhưng cô nàng vẫn kiên quyết chuyển trường. Mẹ Tống mới nghe thì sững người một chút. Nhưng khó hiểu là sau đó bà không hề có thái độ gì giống như không đồng tình với ý nghĩ nghe có phần bồng bột của Tống Lan cả. Có điều bà lại nghiêm khắc tỏ vẻ bản thân không giải quyết được, phải đợi cha Tống về rồi nói sau. Ngôn Tình Cổ Đại
Kết quả là hai mẹ con Tống Lan đợi đến chín giờ đêm.
Chín giờ, cha Tống mới phong trần mệt mỏi về đến nhà.
"Hai mẹ con các người đang đợi tôi đấy à?"
Cha Tống thấy đèn phòng khách sáng trưng, còn có hai đôi mắt đang nhìn ông chằm chằm thì trước là giật mình một cái, sau đó điềm nhiên hỏi.
Mẹ Tống đi tới giúp ông cầm túi và áo khoác. Đợi ông ngồi xuống ghế đối diện Tống Lan, bản thân cũng an vị giữa hai người trên một cái ghế khác rồi mới nói: "Tống Lan hôm nay đánh một cô bé của lớp khác đến răng rơi đầy đất."
Tống Lan có hơi trợn mắt vì cách miêu tả quá mức chuẩn xác lại thô bạo của mẹ Tống nhưng cô lại không thể phản bác nổi. Cha Tống mới nghe thì tỏ vẻ bất ngờ lắm. Sau khi phản ứng lại ông lập tức cho cô một cái ánh mắt tán thưởng khiến mẹ Tống không khỏi bất đắc đĩ đạp cho ông một cái vì tội không chịu nghiêm túc. Ngẫm lại nếu không có mẹ Tống thì Tống Lan có thể đã bị cha Tống nuôi dạy thành đại ca trùm trường rồi... Cho dù bây giờ cũng không khác bao nhiêu cả.
"Con gái ông đánh người xong còn hùng hổ nói không muốn học ở đó nữa. Tôi xem nó là muốn theo cô bé Đình Đình kia đến thành phố bên cạnh. Ông nói xem."
Mẹ Tống nói hết lời rồi im lặng đợi cha Tống bày tỏ thái độ. Tống Lan cũng không ngoại lệ. Cô ngược lại không thấy bất ngờ khi mẹ Tống có thể liên tưởng ý định của cô với sự ra đi của Đình Đình. Cô không đính chính mà chỉ im lặng nhìn cha Tống bày tỏ thái độ.
Cha Tống nghe xong không có vỗ bàn đứng dậy mắng Tống Lan hành xự lỗ mãng mà kỳ quái im lặng trầm tư.
Tống Lan nhìn ông như vậy thì nhìn thấy ngay hy vọng chuyện có thể thành. Nhưng cô kiềm chế không có lên tiếng thúc giục mà ngóng trông nhìn ông. Thật ra việc cô muốn chuyển trường đến thành phố kế bên không phải việc gì lớn. Nếu có việc khó giải quyết thì chính là Tống Lan sẽ phải đi đến đó một mình. Mà một cô gái như cô, chẳng bằng giống Hạ Đình không cha không mẹ thì không nói, cha mẹ Tống chưa chắc an tâm để con gái mình một mình. Này đó là tâm lý của cha mẹ, rất dễ hiểu. Hiếm lắm mới có người chịu để cho con cái mình tự lập sớm như vậy.
Cha Tống trầm ngâm một chút rồi nhìn mẹ Tống nói với giọng điệu kỳ quái: "Thật ra tôi sớm tính nói với bà dự án mới tôi sắp nhận từ thành phố bên cạnh... Nếu mà nhận thì có lẽ chúng ta phải di chuyển qua đó cho thuận tiện trong việc đi làm. Nói vậy nhưng hôm nay tôi vừa mới bàn giao xong với người ta rồi. Tôi còn đang lo Tống Lan sẽ không chịu đi. Nếu nó không đi thì một là tôi chịu khó lái xe mấy tiếng đi về trong ngày, không thì tôi đi một mình còn bà mẹ con bà ở lại."
"..."
"..."
Hai mẹ con Tống Lan bất ngờ cùng nhau im lặng khi nghe thấy lời này của cha Tống.
"Vậy giờ con đi thu dọn đồ đạc."
Tống Lan sau một khắc tiếp thu kinh hỷ thì lập tức muốn đứng dậy chạy lên phòng gói ghém đồ đạc ngay cho nóng.
"Từ đã!"
Mẹ Tống tức đến cười một phát vươn tay bắt lấy Tống Lan kéo về ghế lại.
"Mẹ, ba con nói rồi kìa."
Tống Lan tưởng bà không đồng ý thì lập tức trưng ra khuôn mặt đáng thương nhìn bà.
"Tôi có nói gì à. Cô trước ngồi xuống đi đã."
Mẹ Tống thiếu điều muốn cóc vào đầu cô một cái.
Tống Lan rụt cổ lại né tránh cái tay của bà còn không quên bĩu đôi môi hồng nhưng vẫn chịu ngồi trở lại.
"Sắp tới là kỳ thi cuối năm của Lan Lan rồi. Có thể đợi nó thi xong rồi mới đi không?"
Mẹ Tống nhìn chồng tỏ vẻ.
"Mẹ à, hiện tại đi mới tốt. Qua bên trường mới vừa lúc có thể theo mọi người thi cuối năm. Nếu con thi tốt thì vừa lúc có thể khẳng định năng lực của con, còn dễ hòa nhập với bạn học mới. Nhất định có thể ngay lập tức làm quen với môi trường học tập."
Tống Lan vừa nghe thấy đã mở miệng thay bản thân nói chuyện.