“Cậu…”
“Vardan! Ai đấy!?”
“Ô, cô gái phương Đông này!”
“Vardan! Bỏ trận đấu như vậy cũng phải có lý do chứ. Nhưng nếu là để tán gái thì chúng tôi sẽ rộng lượng tha cho chú em.”
Tống Lan còn chưa nói xong thì một đám trai tây mang theo từng trận hoocmon nam tính ập đến khiến cô nàng nghẹn lại lời muốn nói. May mắn đám bọn họ dùng tiếng anh cho nên cô nàng có thể nghe hiểu, lại càng muốn bĩu môi trợn mắt.
“Không phải, là bạn thôi.”
Lục Chiêu hất cái tay đang khoác trên vai mình xuống vừa đính chính.
“Ồ, vậy có thể giới thiệu cho anh em không?”
Một anh chàng chiều cao chẳng chút kém cạnh Lục Chiêu nhưng cơ bắp cuồn cuộn như sắp phá áo chui ra bỗng nhiên sáp đến bên cạnh Tống Lan khiến cô bị bất ngờ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Một giây sau cái eo đã bị người nắm trong tay khiến cô rùng mình cứng đờ một chút. Nhưng lời nói tiếp theo của anh ta đã mạnh mẽ kéo ý thức của cô về.
“Eo thật nhỏ.”
Anh chàng kia lớn mật sờ soạn eo hông cô còn không quên bình phẩm, trong mắt thiếu điều bùng lên hai ngọn lửa nhìn chằm chằm Tống Lan không chớp mắt.
“…”
“Ấu!”
Anh chàng bị một cú đá vào ống quyển của Tống Lan chọc cho la oai oái lên, tấm lưng cao lớn theo bản năng mà gập xuống. Nhưng đáng chết chính là hắn ta nhất định không chịu buông Tống Lan ra.
“Hung dữ vậy.”
Bởi vì hắn cúi người nên tầm nhìn vừa lúc ngang ngửa Tống Lan, không biết sóng chết mà phun ra một câu nữa.
Bốp!
Má trái anh chàng lập tức bị cô nàng nâng cùi trỏ lên dọng cho một cú.
Lần này thì anh chàng chịu thả cô ra rồi.
Đám người thấy Tống Lan mạnh mẽ vượt ngoài tưởng tượng như vậy thì trố mắt nhìn cô kinh ngạc không thôi.
Lục Chiêu điềm nhiên nhìn mọi chuyện xảy ra, mắt thấy anh chàng kia bị đánh còn nhếch môi cười không tiếng động.
Tống Lan nhìn anh chàng đang bụm mặt kia khẽ hất cằm khinh khỉnh nhìn hắn, một bộ kiêu ngạo lại khiến cho bao nhiêu người sáng mắt. So với những cô gái dịu dàng thì đàn ông phương Tây vẫn nhiều thích những cô gái mạnh mẽ hơn. Tống Lan vừa có sự nhỏ nhắn của cô gái phương Đông khiến người muốn che chở vừa có cái sự cá tính phóng khoáng của người phương Tây, sức hút này không phải mạnh bình thường.
Ấy thế mà… Tống Lan vẫn là đã khinh thường người đàn ông kia.
“Cô em, có bạn trai chưa?”
Kerman xoa xoa bên má vừa bị đánh vậy mà không có bị bầm lên như dự đoán của Tống Lan vừa nhìn cô ngã ngớn hỏi.
Tống Lan không nói gì mà nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của anh chàng.
“Được rồi. Bữa sau tôi tạ lỗi với mọi người sau.”
Lục Chiêu mắt thấy nên dừng thì lập tức lên tiếng chen vào nói với đám đồng đội hóng hớt xung quanh rồi mới quay qua nhìn Tống Lan: “Đi thôi, nói chuyện một chút.”
Tống Lan dời mắt qua nhìn Lục Chiêu một cái thản nhiên sau đó hất cằm ra chiều hắn dẫn đường đi.
Lục Chiêu xem như hiểu rõ tính tình cô nàng, không nói gì mở đường đi ra ngoài.
Tống Lan đi theo sau khi nói một tiếng với hướng dẫn đoàn của nhóm người đi cùng cô.
“Karmen! Cậu đi đâu!?”
Karmen nghe gọi cũng không có quay đầu mà chỉ phất tay rồi theo hai người Lục Chiêu chạy mất.
Lục Chiêu có vẻ không để ý Karmen theo cùng nên Tống Lan cũng không nói gì. Lục Chiêu dẫn Tống Lan đến một quán cafe bên ngoài khuôn viên trường học. Vừa hay, từ nơi này họ có thể nhìn thấy toàn cảnh tháp Eiffel. Nhưng có lẽ vì vậy mà quán nhỏ này đặc biệt đông khách.
May mắn là vẫn có bàn cho bọn họ ngồi.
Tống Lan ngồi trước mặt hai người con trai cao lớn lại không chút hồi hộp mà nhìn họ chằm chằm, chẳng có phần rụt rè của cô gái Đông phương chút nào. Lục Chiêu đã quen thì không nói, Karmen lại càng phát ra hứng thú đối với Tống Lan mà không ngừng săm soi cô nàng.
“Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả hai người đều đồng thời biến mất?”
Lục Chiêu vừa mở miệng Tống Lan đã hiểu tại sao hắn không sợ Karmen theo cùng. Nhìn anh chàng cao lớn, cơ bắp còn hơn Lục Chiêu nghệch mặt ra nhìn họ thì nội tâm Tống Lan không hiểu mà sinh ra thỏa mãn. Cô nói: “Chúng tôi chỉ đổi sim mà thôi…”
“Không đúng! Cả hai cùng biến mất khỏi thành phố.”
Lục Chiêu trầm mặt vạch trần lời nói dối của Tống Lan khiến cô nàng sững sốt mà không kịp suy nghĩ đã bật thốt: “Sao cậu biết?”
Tống Lan nói rồi mới nhận ra mình nói hớ. Nhưng cô vốn không định che giấu hắn nên không có chột dạ gì mà nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
“Tôi đã về Hoa quốc sau khi cậu chuyển trường.”
Lục Chiêu lạnh mặt đáp.
Tống Lan thật sự là bị lời này làm giật mình. Làm sao cô ngờ được hắn lại…
“Không phải cậu vì không thể liên lạc được với tụi này nên mới…”
Nhìn nét mặt của Lục Chiêu, Tống Lan biết cô không cần lại hỏi nữa cũng biết sự thật chính là như vậy.
Xem ra hắn thật để tâm đến Đình Đình. Nếu vậy…
“Năm đó sự việc vô tình bị Phương Dĩnh phanh phui cho cả trường đều biết, Đình Đình không tránh khỏi bị ép vào thế phải bị đuổi học…”
Tống Lan không lằng nhằng nữa mà bắt đầu kể chuyện năm đó. Sau cùng cô còn nói: “Đình Đình không phải muốn cắt đứt liên lạc với cậu. Điện thoại cậu ấy bị rớt xuống nước không tìm lại được nữa. Còn tôi thì đổi sim… Cậu không cần nhìn tôi như vậy. Tôi đổi rồi mới biết Đình Đình bị mất số cậu. Chuyện là thế.”
Tống Lan bị ánh mắt của Lục Chiêu làm cho không vui nên lập tức đính chính.
Nhưng mà Lục Chiêu vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tống Lan. Cô nàng nhất định ở bên cạnh đốc thúc cô gái nhỏ kia không ít lời. Đừng trách hắn nghĩ không tốt cho cô, bởi vì hắn rất hiểu cái cô nàng độc mồm độc miệng còn cuồng bạn này. Phàm là chuyện gì liên quan đến Hạ Hạ cô nàng đều rất để ý, đối với hắn lại càng khắc khe.
“Nếu cả hai không phải cố tình… Vậy cậu nói cho tôi biết hiện tại cậu ấy đang ở đâu đi.”
Lục Chiêu trực tiếp đánh phủ đầu nói.
“Không phải cậu nói giữa hai người các cậu rất có duyên với nhau hay sao?”
Tống Lan không trả lời ngược lại còn nói, ánh mắt nhìn hắn đầy khiêu khích.
Sắc mặt Lục Chiêu trầm xuống thấy rõ. Chân mày anh tuấn nhíu lại trông cực kỳ sắc bén nhìn Tống Lan chằm chằm.
“Cậu nói năm năm sau quay lại tìm cậu ấy. Chẳng lẽ chỉ vì mất liên lạc mà cậu từ bỏ không quay về luôn?”
Tống Lan không thèm để ý uy hiếp của hắn còn tiếp tục nói. Câu câu đều là nghi ngờ hắn. Có người đàn ông nào chịu nổi.
“Cậu không cần phải khích tôi.”
Mấy năm nay Lục Chiêu mỗi khi có thời gian đều trở lại Hoa quốc một lần, chưa từng từ bỏ tìm kiếm Hạ Đình. Nhưng chính là hắn tìm không thấy người. Lắm lúc hắn cũng hoài nghi bản thân cùng cô gái nhỏ kia nhân duyên không dày như hắn nghĩ. Để cho hắn ở những thành phố từ gần đến xa nơi ở trước kia của cô tìm một lượt… Tuy thời gian tìm kiếm không dài nhưng vẫn là không thể tình cờ nhìn thấy cô trên đường.
“Hôm nay chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây, chứng tỏ chúng ta có duyên. Chẳng lẽ cậu không tự tin như vậy?”
Tống Lan đối với lời hắn nói chỉ có nhún vai, còn nói tiếp: “Tôi có thể nói cho cậu chỉ có một chuyện. Đó là Đình Đình chưa từng quên cậu.”
Cô không khỏi cười chê khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt người con trai lúc cô nói lời kia. Nhưng xem như cô đã từ bi lắm rồi. Việc năm đó Lục Chiêu không chịu cố gắng mà vừa gọi đã rời khỏi Hoa quốc Tống Lan vẫn còn ghim lắm. Cho dù Lục Chiêu năm đó có vì tìm không thấy Đình Đình mà trở lại Hoa quốc thì cô vẫn không muốn dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
Tống Lan một chút đều không hề nhớ trước đó cô nàng còn nói với Hạ Đình rằng nếu cô nàng vô tình gặp lại Lục Chiêu thì sẽ nói cho hắn biết nơi ở của cô. Cứ như vậy xoay Lục Chiêu mòng mòng một phen.
Nhưng có một thứ duyên phận chính là cho dù Tống Lan không nói, họ vẫn có thể tìm thấy nhau…