Trong máy bay, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn, ngay cả nhóm tiếp viên hàng không cũng luống cuống.
“Mời các vị trở về vị trí của mình, đeo mặt nạ dưỡng khí và thắt dây an toàn, xin nhắc lại...”
Cũng may có một số tiếp viên lớn tuổi vẫn giữ được 1 bình tĩnh, hướng dẫn mọi người qua radio.
Hai mắt Trần Triệu Dương loé lên một tia sáng, có lẽ đây là một cơ hội không tồi, nếu như có thể nắm chắc, có lẽ sẽ xoay chuyển được tình thế từ bị động sang chủ động.
“Yati, tôi sẽ lái.
Tuy nhiên, tôi mới chỉ lái máy bay.chở khách cỡ nhỏ, loại máy bay lớn như thế này là lần đầu tiên lái, nếu như mọi người tin tưởng tôi thì để cho tôi lái đi”, sau khi thông báo từ radio phát ra được mười phút, nhưng vẫn không có ai đứng ra, điều này chứng minh, trong các hành khách ở đây không có người nào là phi công, lúc này, Trần Triệu Dương mới lên tiếng.
“Anh có chắc là mình có thể lái được không?”, nghe. được lời nói của Trần Triệu Dương, Yati cười lạnh, sau đó nghỉ hoặc nói.
“Bây giờ cô còn sự lựa chọn nào khác sao?”, Trần Triệu Dương giơ hai tay lên nói.
“Được, hy vọng anh sẽ không làm ra mấy động tác võ thuật đẹp mắt để đùa giỡn, nếu như anh còn làm ra vẻ ta đây, tay của tôi sẽ lập tức buông ra, đến lúc đó, cùng lắm thì tất cả cùng nhau chết”, trong mắt Yati lóe lên một tia u ám, sau đó liên lạc với nhân viên an ninh ở. bên trong.
Nhân viên an ninh không chút do dự mở cửa buồng lái ra.
Ngay khi nhân viên an ninh mở cửa buồng lái, hắn ta đã nhìn thấy sự quái dị của bức tường bên cạnh buồng lái, nhất thời, hắn ta sợ hãi kêu lên một tiếng.
Không đợi hẳn ta có thêm bất kỳ hành động nào khác, Trần Triệu Dương đã bắn ra một cây ngân châm, làm cho hắn ta hôn mê ngay lập tức.
“Anh đang làm cái gì?”, Yati vừa thấy đã trở nên căng thẳng, điên cưồng rít gào.
“Không làm gì cả, trong máy bay này, ngoại trừ cô ra, tôi không cho phép tên cướp nào tỉnh lại, nếu không, tôi sẽ không lái máy bay”, Trần Triệu Dương kiên quyết nói, không để cho Yati có cơ hội phản bác lại.
Sao anh có thể tự đưa lưng về phía kẻ địch. “Tử Phong, cậu đi lấy tất cả vũ khí trên người đám cướp lại đây cho tôi, cho dù là một thanh dao hay là một miếng sắt cũng không được để lại”, Trần Triệu Dương quay đầu nhìn về phía Giang Tử Phong nói ra yêu cầu của mình.
“Vâng, đại ca, anh yên tâm đi”, cậu ấy nghe xong liền cam đoan nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!