“Chàng trai trẻ, cậu là bác sĩ Đông y thật sao?” Thầy Ôn hỏi Trần Triệu Dương.
“Phải”.
Trần Triệu Dương đáp.
“Thực sự rất hiếm gặp bác sĩ Đông y trẻ tuổi như này!”, †hầy Ôn bình thản nói.
“Bác sĩ Đông y ở độ tuổi này chắc còn đang thực tập!", Mã Thiên Tỉnh khinh thường nói: “Tôi không tin hắn có thể chữa khỏi bệnh này”.
Thấy Mã Thiên Tỉnh cố ý nhăm vào Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân tức tối, nói thẳng mặt: “Bác sĩ Mã, chúng ta cược một ván đi. Nếu như anh Dương chữa khỏi được bệnh cho bác gái, anh lập tức cởi truồng, chạy ra ngoài, được chứ?”
“Nếu hắn không chữa được thì sao?”
Mã Thiên Tinh hỏi.
“Nếu như anh Dương thua, tôi sẽ nói thầy Ôn nhận anh làm học trò”, Giang Uyển Quân đáp.
“Thật sao?”
Mã Thiên Tỉnh kích động hỏi lại.
Thật ra hắn ta luôn muốn nhận thầy Ôn làm thầy. Chỉ là thầy Ôn luôn không cho hắn ta cơ hội. Đương nhiên, Mã Thiên Tinh muốn nhận thầy Ôn làm thầy không phải để học y thuật,
chủ yếu là hẳn ta muốn dựa hơi thầy Ôn.
Có thể trở thành học trò của thầy Ôn, đương nhiên sẽ ở một đẳng cấp khác.
“Thật!", Giang Uyển Quân nói chắc như đỉnh đóng cột. “Thầy Ôn!”
Mã Thiên Tinh nhìn chăm chăm thầy Ôn.
Thầy Ôn không thể hiện gì ra bên ngoài, có điều ông ta cũng mặc nhận điều này.
“Tôi làm bác sĩ đến bây giờ vẫn chưa gặp loại bệnh này!”, thầy Ôn trầm giọng nói: “Nói không chừng bác sĩ Đông y lại có cách hay”.
Lúc thây Ôn nói, Trần Triệu Dương rút ra cây kim, sau đó anh nói Hồ Tiểu Nhạc kéo áo của bác gái lên cao chút, hở bụng ra là được.
Lúc này, Trần Triệu Dương vận khí, châm cứu!
Trần Triệu Dương châm liền lúc ba cây kim.
“Tuyệt!”
Thầy Ôn không nhịn được mà khen ngợi: “Tôi từng nhìn thầy Tôn Nhất Châm châm cứu. Cách cậu ấy châm cứu đúng là có phần giống với phong cách bậc thầy của thầy Tôn”.
Giang Uyển Quân cười đắc ý: “Đương nhiên rồi!”
Niềm hy vọng trong mắt Hồ Tiểu Nhạc lại nhiều hơn.
Mã Thiên Tinh khó chịu nói: “Châm kim có giỏi cũng không thể hiện được gì!”
Nhưng Mã Thiên Tinh không thể phủ nhận, khi Trần Triệu Dương châm cây kim xuống, người khác bỗng có cảm giác rất hoàn hảo.
Động tác châm kim của Trần Triệu Dương lúc nhanh lúc. chậm.
Ngay từ lúc đầu, thầy Ôn chỉ cảm thấy cách Trần Triệu Dương châm cứu quả thực có phong cách bậc thầy, nhưng càng về sau, ánh mắt của ông ta càng lộ ra sự kinh ngạc.
Đợi Trần Triệu Dương hạ châm xong.
Thầy Ôn không khỏi kinh ngạc nói: “Thái Ất Thần Châm. Chàng trai trẻ, đây là Thái Ất Thần Châm đúng không?”
“Thầy Ôn, có mắt nhìn”, Trần Triệu Dương cười nói: “Tôi cũng chỉ biết đôi chút, vậy nên có phần kém cỏi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!