"Quế Hoa, không thì cả nhà chị trốn khỏi Nam Hải trong đêm nay đi".
Hồ Đại Đồng đưa ra định đoạt, nói: "Người của nhà họ Diệp thật sự không dây vào được đâu”.
"Chúng tôi sẽ giúp tìm xe". "Nên đi càng xa càng tốt". Đám Tiểu Mao cũng rối rít nói.
Dù bọn họ có muốn trả thù cho Hồ Đại Quân, nhưng giờ biết được người muốn xuống tay với Hồ Đại Quân lại là Diệp Thiên Phàm của nhà họ Diệp, bọn họ đều biết mình có lòng nhưng không có khả năng.
Diệp Thiên Phàm muốn giết bọn họ thì cũng giống như là giết một con kiến thôi.
Tình hình trước mät chỉ có chạy trốn là cách tốt nhất, chạy được bao xa thì chạy.
"Nhưng anh của em đã bị thương đến nông nỗi này rồi", Hồ Tiểu Nhạc cũng không kiềm lại được nước mắt: "Làm sao cả nhà em có thể chạy trốn được chứ!"
"Không cần đi đâu cải"
Trần Triệu Dương đấm một đấm thật mạnh vào tường, anh đanh mặt nghiến răng nói: "Tôi sẽ lo liệu được, tôi bảo đảm mọi người sẽ không sao cải! Tôi phải làm cho họ Diệp nợ máu phải trả bằng máu".
Trần Triệu Dương biết rõ nhà họ Diệp lớn mạnh như thế nào, Diệp Thiên Phàm ngạo mạn như thế nào.
Nhưng thế thì đã sao chứ. Chó cùng rứt giậu!
Diệp Thiên Phàm đã làm đến thế, Trần Triệu Dương chỉ còn một cách cuối cùng: "Có thù trả thù, có oán báo oán. Cùng lắm thì giết Diệp Thiên Phàm, làm cho hết thảy ánh mắt người nhà họ Diệp đổ dồn vào mình. Sau đó thì mình sẽ ra nước ngoài".
Dù là dân đen thì sao, cũng không thể để bọn họ đè đầu cưỡi cổ được!
Mấy người đứng cạnh nhìn thấy Trần Triệu Dương suýt nữa đục một lỗ trên tường bằng nắm đấm thì sợ đến giật bắn cả người.
"Nhóc con, cậu đừng có làm liều. Không nên dây vào nhà họ Diệp", Hồ Đại Đồng khuyên nhủ.
"Anh Dương, tuyệt đối không được đâu". “Anh Dương, anh đừng làm bậy nha".
"Diệp Thiên Phàm không phải là người mà chúng ta có thể đụng vào, thế lực nhà họ Diệp ở Nam Hải vô cùng to lớn".
Đám Tiểu Mao cũng khuyên nhủ.
"Tôi đã quyết định rồi, mấy người đừng nói thêm nữa, chăm sóc tốt cho Đại Quân đi".
Trần Triệu Dương lạnh giọng: "Hắn ta đã ép người khác vào đường cùng, thì tôi tuyệt đối không để yên cho hẳn".
Trần Triệu Dương nói xong thì đi ra ngoài.
“Anh Dương!"
Hồ Tiểu Nhạc nhìn rồi bật khóc gọi lớn: “Đừng mà..."
"Anh Dương, đừng hành động điên rồ".
"Nhóc con, đừng làm chuyện gì ngu ngốc. Cậu chưa gặp được hắn ta thì đã bị vệ sĩ bên cạnh hắn đập cho nằm một đống rồi".
Nhưng dù cho bọn họ có nói gì, Trần Triệu Dương cũng không quay đầu lại, đi một mạch ra ngoài.
Anh rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Trần Triệu Dương đi ra khỏi bệnh viện, hít vào thở ra một hơi thật sâu.
Lúc này, trong lòng anh ngập tràn lửa giận, không tài nào kiềm chế được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!