Nhưng ngửi cái mùi thơm này thôi thì bụng Nam Cung Yến cũng bắt đầu réo lên rồi.
“Đến đây nào”.
Trần Triệu Dương nói r tức kéo Nam Cung Yến đến trước bàn ăn, đưa cho cô đôi đũa.
Nam Cung Yến không từ chối nữa mà bắt đầu ăn.
Ăn một miếng vào miệng rồi cô không thể nào ngừng được nữa.
Thực sự là quá ngon miệng, không ngờ tài nấu ăn của tên này lại giỏi như thế, đúng là ngoài mong đợi mà.
Nếu sau này thực sự sống cùng anh thì cũng không cần quá lo lảng.
Ay, Nam Cung Yến, mày đang nghĩ linh tinh gì thế?
Trần Triệu Dương không biết Nam Cung Yến đang nghĩ gì mà chỉ nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, anh còn nghĩ là lẽ nào chuyện tối qua vẫn còn ảnh hưởng đến cô hay sao.
“Nếu không khỏe thì hôm nay không cần đi làm đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”, Trần Triệu Dương khuyên.
Nam Cung Yến ngớ người ra, sao đột nhiên anh lại nói thế?
“Nếu tôi không đi làm thì công ty phải làm sao? Tôi không như anh coi việc đi làm như đi nghỉ dưỡng thế đâu cậu chủ Trần ạ”, Nam Cung Yến nói một cách khinh miệt rồi cầm một miếng burger cuối cùng trên bàn đi.
“Này, vợ ơi, anh còn chưa ăn mà, sao em lại ăn hết cả rồi?, Trần Triệu Dương nhìn miếng burger cuối cùng cứ thế rời xa mình thì nói một cách buồn bực.
Từ trước đến nay anh đều cho rằng nhìn người đẹp ăn cơm là một việc vô cùng tận hưởng, chỉ là nếu người đó ăn hết đồ ăn của bạn thì bạn chắc chắn sẽ không thấy tận hưởng nữa đầu.
“Không ngờ rằng, băng sơn nữ vương lại có thể ăn giỏi như thế, hình như cô ấy rất thích ăn đồ mình nấu”.
Trần Triệu Dương cười vui vẻ rồi bắt tay vào dọn dẹp chén bát.
Sau khi dọn xong thì anh đi làm với một tâm trạng vô cùng hứng khởi.
Đến công ty thì những thứ lung tung rối loạn đã được dọn. sạch cả rồi, mọi người ở công ty lại đi làm bình thường trở lại.
Trần Triệu Dương cũng không nghe được lời bàn tán gì từ bộ phận quan hệ xã hội và phòng bảo vệ nữa cả, điều này khiến anh an tâm hơn nhiều.
“Anh Dương, anh em tối qua đã tỉnh lại rồi”, Trần Triệu Dương vừa về đến chỗ của mình thì Hồ Tiểu Nhạc đã vui vẻ chạy đến chỗ anh nói một cách hưng phấn.
“Thật sao, thế thì tốt quá rồi, đợi đến trưa tôi sẽ qua thăm cậu ta”.
Nghe được tin tốt như thế thì Trần Triệu Dương lại càng vui hơn, xem ra hôm nay là một ngày may mãn vì tất cả mọi chuyện đều là tin tốt.
“Được, cảm ơn anh, anh Dương”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách nũng nịu.
“Đừng khách sáo, sao, còn chuyện gì nữa à?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng này của cô thì biết chắc chắn cô vẫn muốn nói gì đó.
“Cái đó, mẹ em nói là anh em tỉnh lại được tất cả đều nhờ có anh giúp đỡ, nên muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách xấu hổ.
Dù gì lần trước khi anh đến nhà cũng bị mẹ cô dọa sợ rồi, mong là lần này anh đến mẹ cô không làm ra chuyện gì quá mức nữa cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!