“Tỷ lệ ăn tiền của tôi có phải rất cao hay không?”, Trần Triệu Dương vừa thấy dáng vẻ này của Giang Tử Phong liền bật cười.
“Nhóm người ếch ngồi đáy giếng đó lại cho anh tỷ lệ thăng tiền là 1-100, đây không phải là xem thường anh sao”, Giang Tử Phong thở phì phì nói.
“Đặt tỷ lệ thẳng như thế nào là chuyện của người ta”, Trần Triệu Dương nghe xong liền nheo mắt lại
“Nhưng, em có chút tức giận”, Trần Triệu Dương lập tức nhìn Giang Tử Phong nói: “Cậu có muốn thắng ít tiền tiêu vặt không?”
“Đương nhiên là muốn, lão đại, phải làm thế nào?”, nghe Trần Triệu Dương nói, Giang Tử Phong lại bắt đầu trở nên hào hứng, cậu ta biết, cá cược, Trần Triệu Dương chưa từng thua.
“Tôi có hai trăm triệu trong thẻ này, cậu giúp tôi đặt cược toàn bộ vào tôi thẳng”, Trần Triệu Dương rút ra một tấm thẻ từ trong ngực giao lại cho Giang Tử Phong.
“Bao... bao nhiêu?”, nghe được câu này, Giang Tử Phong không tin vào tai mình mà lắp bắp hỏi lại Trần Triệu Dương.
“Đúng là không có tiền đồ, cậu thực sự là cậu ấm nhà họ Giang à? Hai trăm triệu, mua tôi thắng, hiểu chưa?”, thấy bộ dáng này của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương lập tức không vui vẻ nói.
“Lão đại, anh thật sự quá giàu, em vốn còn tưởng răng. mình đã rất giàu rồi, không ngờ anh càng lợi hại hơn, không uổng là lão đại của em", sau khi Giang Tử Phong phản ứng lại, liền kích động nói.
“Nhanh đi đi, qua một hồi là nhà cái không mở nữa”, thấy Giang Tử Phong như vậy, Trần Triệu Dương chỉ đành đá vào mông cậu ta , tránh cho cậu ta ở đây lải nhải.
Trên phương diện cá cược, Giang Tử Phong vô cùng có cùng có lòng tin với Trân Triệu Dương, đây mặc dù cũng được gọi là cược nhưng Giang Tử Phong lại lo läng không thôi.
Nhưng trước sự nghiêm túc của Trần Triệu Dương, cậu †a cũng không còn cách nào khác là chạy đi và đặt hai trăm triệu cho anh thẳng.
“Lão đại, em mua xong rồi, em cũng đặt hai mươi triệu”, Giang Tử Phong vẻ mặt phiền muộn quay lại.
“Vậy thì chúc mừng cậu rất nhanh sẽ phát tài rồi”, mặc dù Trần Triệu Dương không nói rõ ràng răng mình sẽ thẳng, nhưng trong lời nói đều lộ ra vẻ tự tin.
“Tên nhãi con Trần Triệu Dương ở đâu, nhanh chóng quỳ xuống trước lão tổ của nhà họ Di: đúng lúc Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đang nói cười, một giọng nói tràn đầy hống hách truyền tới.
Sau đó mọi người liền thấy một nhóm người dáng vẻ bệ vệ ngang tàn tiến đến chân núi, hai người Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan cũng nẵm trong số đó.
Mà đứng giữa hai người họ, là một ông lão râu tóc bạc trắng.
Tuy rằng râu tóc đã bạc nhưng da mặt lại hồng hào, căng bóng, trông không giống một ông già bảy tám mươi tuổi, mà giống như da em bé vậy.
Người này có lẽ là ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Nam, nhân vật truyền kỳ của thành phố Nam Hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!