Trần Triệu Dương không hề chú ý tới những người khác, sự chú ý của anh đổ dồn hết vào tảng đá này.
Nhờ có mắt xuyên thấu, mọi chỉ tiết của cây thông Phỉ Thúy này đều hiện lên trong đầu anh.
Theo thời gian trôi qua, sau khi làm sạch bụi đá, rốt cuộc ngọn của cây thông cũng lộ hết ra.
Ngọn thông bằng Phỉ Thúy sinh động hiện ra trước mặt mọi người, khiến tất cả phải mở to đôi mắt, những tiếng bàn tán ngưng bặt lại, miệng thì há ra thật to.
"Đây...
Đoạn Dương - một trong hai nghệ nhân điêu khắc ngọc bỗng chạy ra, ghé sát người vào trước tảng đá, trong mắt hiện lên nét kích động.
Trương Chấn Vũ cũng phản ứng rất nhanh, ông ta lao thẳng tới, kích động nhìn vào ngọn cây.
"Cậu Trần Triệu Dương này, cậu có thể cho tôi xem tảng đá này một chút được không?", hai tay Đoạn Dương run run, nhìn Trần Triệu Dương và hỏi.
"Đương nhiên là được", Trần Triệu Dương đang muốn nghỉ ngơi một lát, mới mài ra được ngọn cây thôi mà anh cũng đã hao tốn sức lực lắm rồi.
Lúc này, Trần Triệu Dương đặt bánh nhám xuống rồi lùi lại một chút.
Ba người làm chứng bu hết lại, kích động nhìn vào ngọn cây.
Phỉ Thúy hình ngọn cây này có màu xanh lục, màu sắc của nó cực kỳ đẹp, nếu là Đế Vương Lục hoặc Tổ Mẫu Lục thì đều không thể có màu sắc đẹp được như thế này, bởi vì hai màu ấy quá đậm, còn màu xanh lục này trông vô cùng sinh động.
Điều vừa khéo là ngọn cây thuộc dòng Phỉ Thúy Băng chứ không phải Phỉ Thúy Thủy Tinh, nếu không thì lá thông sẽ biến thành màu trong suốt, đánh mất sự sinh động vốn có.
Mọi người xung quanh cũng túm tụm lại. Thấy vậy, Giang Tử Phong bỗng quát lên: "Lùi lại
hết đi, Phỉ Thúy mà bị hư hao gì thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!