“Bây giờ tôi đã nói cho cậu những gì tôi biết rồi, cậu có thể tha cho tôi không?”, người của Kỳ Môn Sơn nhìn Trần Triệu Dương với vẻ sợ hãi.
“Cũng không phải không thể tha cho ông được, nói cho tôi biết, Kỳ Môn Sơn của các người có cường giả cấp bậc nào, nói rõ ra, tôi có thể tha cho ông”, Trần Triệu Dương mỉm cười, lập tức hỏi lại.
Anh vẫn tò mò một chút về Kỳ Môn Sơn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cổ võ tông môn, muốn biết Kỳ Môn Sơn có sức mạnh gì.
“Để tôi nói cho cậu biết, Kỳ Môn Sơn chúng tôi có mười vị võ giả thiên tiên đại thành, hai mươi mấy vị võ giả thiên tiên, sơn chủ của chúng tôi là thiên tiên đại viên mãn, ngoài ra, còn có rất nhiều võ giả hậu thiên”, càng nói, giọng điệu của người kia càng trở nên kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng Trần Triệu Dương lại khẽ động, anh không ngờ Kỳ Môn Sơn này lại có nhiều võ giả thiên tiên đại thành như vậy, kể cả là vài võ đạo thế gia thông thường, cũng chỉ có 3 đến 5 võ giả thiên tiên đại thành.
Điều quan trọng nhất là, sơn chủ của Kỳ Môn Sơn này lại là cao thủ thiên tiên đại viên mãn, có thể đạt đến trình độ cao hơn bất cứ lúc nào.
“Bây giờ cậu đã biết sức mạnh của Kỳ Môn Sơn chúng tôi rồi, tôi khuyên cậu tốt nhất nên tha chúng tôi càng sớm càng tốt, sau đó giao cô gái này cho cậu chủ của chúng tôi, nếu không thì, cậu đợi Kỳ Môn Sơn chúng tôi báo thù đi”, người kia thấy sau khi mình nói xong, chàng trai trẻ này trở nên trầm lặng, lập tức hung hăng nói.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn thoát ra ngoài càng sớm càng tốt, chỉ cần mình quay về được là có thể để cậu chủ phái võ giả đi tìm tên này báo thù.
“Ông nghĩ chỗ dựa của mình rất vững chắc đúng không? Nếu đã vậy, ngược lại tôi muốn xem bây giờ liệu Kỳ Môn Sơn có thể cứu được ông không”, Trần Triệu Dương có được thông tin mà mình muốn, vỗ xuống dưới, lập tức đập nát đan điền của ông ta.
“Cậu...”, người kia mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Trần Triệu Dương sẽ đột ngột ra tay, phế bỏ tu vi của mình.
“Đúng rồi, tôi tên là Trần Triệu Dương, nếu như Kỳ Môn Sơn các người muốn báo thù, có thể đến thành phố Nam Hải tìm tôi, đừng ra tay với người ở bên cạnh tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến Kỳ Môn Sơn các người biết thế nào là tuyệt vọng”, Trần Triệu Dương để lại tên của mình, vì anh sợ người của Kỳ Môn Sơn sẽ trút giận lên nhà họ Dương.
“Đi thôi, cứu người nhà của cô ra trước đã rồi nói”, Trần Triệu Dương nói xong liền kéo Dương Lệ đi về phía sân sau của biệt thự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!