"Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ để cho tôi đi sửa xe thôi sao? Cứ trực tiếp đổi xe khác cho. tôi là được rồi", Dương Lệ lại liếc mảt, vẻ mặt đầy xem thường nói.
"Được, đi, mua xe khác." Trần Triệu Dương vung tay, vô cùng ngang tàng đi lên xe.
"Thế còn được!", Dương Lệ gật đầu hài lòng, sau đó ngồi lên ghế lái.
"Mà thôi, tiền này cậu kiếm được cũng không dễ gì, đắc tội với nhà họ Ngụy, không phải là chuyện tốt lành gì”, sau khi khởi động xe xong, Dương Lệ lại nói.
"Hơn nữa, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết phải cảm ơn cậu như thế nào", Dương Lệ ngượng ngùng nói.
"Sao? Nghĩ thông suốt rồi à, muốn lấy thân báo. đáp tôi hả? Ây da, tiếc rằng tôi là người đã có gia đình rồi, chỉ có thể phụ tấm lòng của cô đối với tôi mà thôi", Trần Triệu Dương ra vẻ xót xa rầu rĩ, nói.
"Cút đi, ai thèm thích người như cậu chứ", Dương Lệ nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, vẻ
ngượng ngùng tan biến, thay vào đó là sự tức giận.
"Ha ha ha...",
Trần Triệu Dương cười phá lên.
Trần Triệu Dương biết, dựa vào thực lực nhà họ Ngụy, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nơi trọ của anh mà thôi, để không làm liên lụy đến nhà họ Dương, Trần Triệu Dương không ở nhà họ Dương mà tìm một khách sạn ở tạm.
Nhà họ Ngụy.
Hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân đã về đến nhà, và người nhà họ Ngụy lúc này cũng đã nhận được tin tức, đều tập hợp đông đủ tại đại sảnh nhà họ Ngụy.
"Lương Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chắc là Trần Triệu Dương không?", vừa thấy hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất cất tiếng hỏi .
"Gia chủ, không còn nghỉ ngờ gì nữa chắc chắn là Trần Triệu Dương", Ngụy Lương Bình có phần ấm ức nói.
Đây đã là lần thứ hai bị Trần Triệu Dương chọc giận, lần nào cũng là cả quá trình nhục nhã ê chề.
"Gia chủ, nếu thằng Trần Triệu Dương này đã đến Vân Hải, vậy chính là cơ hội của chúng ta rồi, tên phản bội nhà họ Ngụy chúng ta lần trước, tôi vẫn luôn cảm thấy là do Trần Triệu Dương cài vào, tên đó muốn nhà họ Ngụy chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng, nếu như không nằm bắt lấy cơ hội này, đợi đến khi nó trở về Nam Hải, muốn tìm cơ hội khác e cũng khó”.
Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng lên cất tiếng nói.
"Không sai, con người Trần Triệu Dương này đã trở thành sự sỉ nhục của nhà họ Ngụy, nhất định phải nhổ bỏ tận gốc".
"Nếu như thằng đó ở Nam Hải thì chúng ta còn không làm gì được, giờ tên đó đến địa bàn chúng ta rồi, không phải là chúng ta muốn xử lý thế nào thì xử lý sao".
"Mọi người đừng phát biểu ý kiến gì nữa, nghe xem gia chủ nói thế nào trước đi!"
Người nhà họ Ngụy nghe thấy tin Trần Triệu Dương đến đây, ai nấy đều sôi sục hận thù, chỉ tiếc không thể xông thẳng đến trước mặt Trần Triệu Dương, tự tay đâm anh một nhát.
Nghe thấy người dưới nói vậy, Ngụy Giang Hà lập tức gật đầu hài lòng.
Không phải ông ta không muốn báo thù, ban đầu sau khi biết con mình bị đánh tàn phế, Ngụy Giang Hà đau khổ một thời gian dài, nhưng ông ta không dám tùy tiện đi báo thù, ông ta không muốn vì con trai mình mà khiến gia tộc chịu tổn thất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!