Trần Triệu Dương uy hiếp một câu rồi quay người rời đi ngay lập tức, anh tin răng, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không dám quyt nợ anh, nếu không thì nhà bọn họ cũng thể tồn tại được.
Sau khi Trần Triệu Dương rời đi, khuôn mặt anh mới tỏ vẻ mừng rỡ.
Anh không ngờ chuyến đi đến nhà họ Ngụy này lại có thu hoạch này nữa, anh bảo Giang Tử Phong đi thu thập thông tin về hộp cơ quan này từ khắp nơi trên cả nước, nhưng không có chút tin tức nào.
Trần Triệu Dương quá hiểu lợi ích của việc thể chất cường tráng, dù là chiến đấu hay là nén chân khí trong cơ thể, nó đều có lợi ích vô cùng to lớn.
Tất cả người nhà họ Ngụy thấy bóng lưng rời đi của Trần Triệu Dương, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Gia chủ, chẳng lẽ cứ để yên chuyện này như thế sao?”, Ngụy Lương Bình thở hổn hển hỏi gia chủ.
“Nếu không để yên thì cậu định làm gì? Chẳng lễ lại phái người chặn giết hẳn sao? Bỏ đi, sau lần này, nhà họ Ngụy chúng ta ở ẩn, từ từ phát triển đi!”, Ngụy Giang Hà đương nhiên cũng không muốn như vậy, nhưng đối mặt với Trần Triệu Dương có sức mạnh kinh khủng, ông ta cũng bất lực.
“Gia chủ, tên Trần Triệu Dương này giết hai cường giả của nhà họ Phòng rồi, chúng ta có nên báo với nhà họ Phòng một tiếng không?”, mặc dù nhìn Ngụy Lương Bình có vẻ thô kệch, nhưng tâm tư khá tinh tế, con ngươi lập tức đảo một vòng mở miệng nói.
“Ừm, đúng là nên bảo người nhà họ Phòng đến thu dọn thi thể của người nhà bọn họ”, trong lòng Ngụy Giang Hà khế động, sau đó gật đầu đồng ý.
Trần Triệu Dương tìm thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, lúc này hai người đang chờ đợi với vẻ mặt lo lắng, đã nửa tiếng trôi qua rồi nhưng Trần Triệu Dương vẫn chưa ra.
Đương nhiên bọn họ rất lo lắng, dù sao thì với tư cách là người bản địa Vân Hải, họ quá rõ sức mạnh của nhà họ Ngụy rồi, một mình Trần Triệu Dương đơn phương độc mã, dù thế nào đi chăng nữa cũng rất nguy hiểm.
“Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?”, nhìn thấy quần áo của Trần Triệu Dương bị rách nát rất nhiều, hai người lập tức vô cùng lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, đưa tôi đến một nơi không có ai đi”, lúc này Trần Triệu Dương muốn mở ra bí mật của hộp cơ quan, nói với hai người kia.
“Đến biệt thự ngoại thành của tôi đi, đó là biệt thự tư nhân của tôi”, Từ Tịnh Nhã suy nghĩ một chút, nói.
“Cô lái xe đi”, Trần Triệu Dương lập tức lên ghế sau, lấy hộp cơ quan ra, bắt đầu sờ soạng.
“Đúng rồi, khi nào về, cô giúp tôi tìm người tiếp nhận tài sản của nhà họ Ngụy”, Trần Triệu Dương vừa loay hoay với hộp cơ quan, vừa nói với Từ Tịnh Nhã.
“Cái gì?”, nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, Từ Tịnh Nhã lập tức bị dọa sợ, chiếc xe suýt chút nữa tông vào một cái cây bên đường.
“Chắc anh sẽ không giết cả nhà họ Ngụy đâu nhỉ?", Dương Lệ có trí tưởng tượng phong phú nói.
“Nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả? Tôi không phải là ác quỷ giết người không chớp mắt, tôi chỉ là đến nói lí lẽ với bọn họ thôi, bọn họ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với hành động của mình, nên mới tặng cho tôi 60% gia sản của mình, vốn dĩ tôi cũng không muốn, nhưng bọn họ cứ nhất định phải đưa cho tôi, đúng là hết cách”.
Trần Triệu Dương nói những lời như vậy với vẻ cực kỳ thèm đòn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!