Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong, anh bắt đầu hiểu ra một chút rồi, linh khí ở đây rất đậm dặc, cảm nhận được nhanh như thế cũng là điều bình thường.
Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ ở bên cạnh nghe thấy những gì mà Giang Tử Phong nói, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên nét hâm mộ.
Giang Tử Phong coi như chính thức được tu luyện rồi, còn bọn họ thì vẫn ở đây học thuộc các huyệt vị trên cơ thể người, ngoài ra thì còn học cả bí
tịch tu luyện nữa.
Thế nhưng bọn họ không hề nản chí, âm thầm hạ quyết tâm cố gắng hơn nữa.
"Được rồi, các cô cũng học thuộc bí tịch đi, ngày mai tôi sẽ tới kiểm tra, nếu đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ dạy các cô tu luyện", Trần Triệu Dương đang mong nhớ Nam Cung Yến, tất nhiên là anh không muốn tốn thời gian ở đây.
"Ừm", Dương Lệ không biết tổng giám đốc Nam Cung Yến của công ty bọn họ là vợ của Trần Triệu Dương, vậy nên không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Từ Tịnh Nhã thì lại biết, vậy nên cũng biết là Trần Triệu Dương muốn đi tìm Nam Cung Yến, chuyện ấy khiến cô ta bỗng thấy xót xa, đây là cảm giác ghen tuông sao?
Trần Triệu Dương không thể biết được điều đó, lúc này anh đang huýt sáo, tươi cười lái xe về phía biệt thự của Nam Cung Yến.
Với tốc độ xe của Trần Triệu Dương, chưa tới hai mươi phút là anh đã tới biệt thự. Nhìn ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra từ trong biệt thự, trên mặt anh hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Anh Dương, anh về rồi à?", nhìn thấy Trần Triệu Dương lái xe vào, đám Đường Võ bước ra đón.
"Mấy anh em vất vả rồi", nhìn thấy đám Đường Võ ở đây, Trần Triệu Dương nói với bọn họ.
"Anh Dương, không có gì vất vả hết, khoảng thời gian qua anh không ở đây, tổng giám đốc quạo lắm, anh cẩn thận nhé", Đường Võ xua tay, sau đó nhỏ giọng nói.
"Ồ? Được, các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, có tôi ở đây, không xảy ra chuyện gì được đâu", Trần Triệu Dương bỗng nghĩ tới ánh mắt mà anh cảm nhận được lúc ở sân bay.
"Được, vậy bọn em đi nghỉ ngơi đây", Đường Võ lập tức đáp lời, gọi đám người của đội vệ sĩ đi khỏi đó.
Trần Triệu Dương mở cửa vào nhà nhưng không thấy Nam Cung Yến ở tầng một, chắc là đang ở phòng cô trên tầng hai rồi.
"Ngốc thế nhỉ, không mua quà cáp gì cả", Trần Triệu Dương vỗ trán, cảm thấy tự trách chính mình.
Nhưng đã lỡ rồi thì anh cũng không thể ra ngoài độc nữa, đành phải lôi cái va ly lớn trong xe ra, trong đó toàn là báu vật xịn xò thôi.
"Phải rồi, có thể chế tạo thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt šy làm quà", nhìn cái va ly trong tay mình, đôi mắt của Trần Triệu Dương sáng rực lên, thế là anh nhanh chóng về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!