“Trần Triệu Dương...”
Thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xông vào, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt, cô quát lên.
“Xin lỗi tổng giám đốc Nam Cung, tôi không cản được anh ta”.
Ninh Tĩnh đi theo sau Trần Triệu Dương, cô ta áy náy nói. Nam Cung Yến lắc đầu không nói gì.
Chỉ có điều nhìn thấy Trần Triệu Dương đứng ra, cô cảm thấy hơi nhức đầu, cô sợ là chuyện này sẽ ngày một phức tạp.
Thấy Trần Triệu Dương xuất hiện, Vạn Quế Chỉ chỉ vào anh, hỏi như một người đàn bà chanh chua: “Tên bảo vệ chó chết, tao hỏi mày, có phải mày đã đánh con trai tao không?”
“Đúng là tôi đánh”.
Trần Triệu Dương đáp: “Thì đã sao? Nó bị đánh cũng là đáng đời”.
“Trần Triệu Dương...”
Nghe câu này của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Tối hôm qua”, Trần Triệu Dương đáp: “Tôi sẽ giải thích chuyện này với cô sau”.
“Anh không cần giải thích với tôi, bây giờ anh ra ngoài trước đi”.
Nam Cung Yến cảm thấy đau đầu thật rồi.
Cô không ngờ Trần Triệu Dương mới đánh vợ chồng Vạn
Quế Chi hôm qua mà đến tối lại đánh cả con trai của người ta. Thảo nào hôm nay Vạn Quế Chỉ lại dẫn người tới hỏi tội.
“Tôi không định ra ngoài”.
Trần Triệu Dương đứng im nói: “Nếu hôm nay mụ già chanh chua này còn dám la lối ở đây thì tôi sẽ dạy cho bà ta một bài học”.
“Trần Triệu Dương, anh thấy chuyện này còn chưa đủ phiền phức hay sao?”, Nam Cung Yến nổi cáu hỏi.
Vạn Quế Chi quay đầu lại, nói với Chu Minh Chí đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế sô pha được làm từ da thật: “Anh họ, anh thấy thăng ranh này ngông cuồng đến mức nào chưa? Nó không chỉ đánh em mà còn đánh cả Thánh Kiệt nữa. Anh nói
xem, có phải chúng ta nên dạy nó một bài học không?”
Chu Minh Chí dập tắt tàn thuốc rồi gật đầu nói: “Đúng là như thế”.
Lúc này, Chu Minh Chí nhìn Nam Cung Yến nói: “Nam Cung Yến, tôi nghe nói công ty của các cô vi phạm quy định kinh doanh, chúng tôi phải tạm thời niêm phong công ty của các cô để điều tra”.
“Tôi muốn hỏi rằng công ty của chúng tôi đã làm gì vi phạm quy định?”, Trần Triệu Dương nhìn Chu Minh Chí hỏi.
“Hừ, chuyện này cậu không cần biết, cũng không có tư cách để biết”, Chu Minh Chí hừ lạnh nói.
Sau đó ông ta ra vẻ nhà quan nói: “Nam Cung Yến, nếu cô không muốn công ty của cô bị niêm phong thì phải xem cô có chịu phối hợp hay không”.
“Cục trưởng Chu, xin hỏi chúng tôi phải phối hợp thế nào?”
Nam Cung Yến thầm kêu khổ trong lòng.
Tập đoàn Nam Cung của bọn họ là tập đoàn lớn, công ty Khuynh Thành Quốc Tế cũng không nhỏ, nhưng đối loại người như Chu Minh Chí thì thật sự là chẳng có cách nào cả. Người ta muốn niêm phong công ty anh thì đâu cần lý do. Hơn nữa, ông ta niêm phong như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của công ty, cho dù sau đó không tra ra được cái gì thì bị niêm phong cũng làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Chu Minh Chí nhìn lướt qua, ông ta cười lạnh nói: “Phải xem các cô có làm hay không, nếu không thì tha hồ nếm mùi”.
Câu nói cuối cùng của Chu Minh Chí mang đậm sự uy hiếp, vẻ mặt như đang nói: “Các người xem rồi tự quyết định đi.
Vạn Quế Chi nhìn chăm chăm vào Nam Cung Yến, nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, các người lập tức nói với cảnh sát để thả Lương Bình ra, sau đó khôi phục chức vị của chúng tôi, còn phải chia cổ phần cho chúng tôi và bồi thường năm triệu một người. Cuối cùng, bät thăng đó quỳ xuống xin lỗi tôi,
không đúng, ngay cả cô cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi”.
Nói xong, trên mặt Vạn Quế Chỉ hiện lên sự đắc ý. Nghe vậy, sắc mặt của Nam Cung Yến trầm xuống. Điều kiện mà Vạn Quế Chi đưa ra thực sự rất quá đáng. Trong mắt Trần Triệu Dương cũng hiện lên sát khí.
Ninh Tĩnh và những người ở cửa đều cảm thấy Vạn Quế Chỉ quá tởm lợm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!