“Hôm đó, ánh mắt của đội trưởng hơi dại ra, trên mặt chẳng có cảm xúc gì. Lúc giết thành viên trong đội thì chẳng khác nào đang làm gà, chẳng có cảm xúc gì cả. Nhưng hình như động tác của cô ấy không đúng lắm, không quá linh hoạt nhưng sức lực vẫn như như trước”.
Trương Hàng nhớ lại rồi chậm rãi kể ra.
“Vậy thì chứng minh cái gì? Làm cũng đã làm rồi, dù có đưa ra muôn vàn lý do thì cũng không thể phản bội tổ chức, cũng không thể ra tay với đồng đội của mình, đó là kẻ phản bội rồi”, Vu Hòa Vĩ lại không đồng ý, tức giận phản bác.
“Tiểu Vĩ, đừng thêm cảm xúc cá nhân vào trong lúc phát biểu ý kiến. Nghe xem ý của cậu Trần thế nào!”, xét cho cùng chú Vinh là người từng trải nên hung dữ trợn mắt với Vu Hòa Vĩ, sau đó lại nhìn Trần Triệu Dương.
“Bình thường đội trưởng các người có tính cách thế nào?”, Trần Triệu Dương không vội đưa ra ý kiến mà lại hỏi.
“Đội trưởng rất khiêm tốn, đối xử với chúng tôi cực kỳ tốt, chưa bao giờ quở trách chúng tôi quá nặng nề!”. Phạm Thanh Thanh đáp, trong lòng cô ta, đội trưởng không phải là người như vậy.
“Được rồi, tôi đã hiểu rõ chuyện này. Tôi có một suy đoán, có lẽ đội trưởng của các người bị người khác khống chế, nếu không ánh mắt cũng không dại ra, mặt không cảm xúc như vậy”.
“Tôi là một bác sĩ, cũng biết một số cách có thể làm mê hoặc lòng người. Nhưng nếu đội trưởng của các người thật sự bị ai đó thôi miên để làm ra chuyện như vậy, e là thủ đoạn này khá lợi hại”.
Trần Triệu Dương trầm tư một lát, sau đó nói ra suy đoán của mình.
“Đúng đó, tôi đã nói mà, đội trưởng không thể phản bội chúng ta! Chắc chắn đội trưởng bị ai đó kiểm soát tâm trí, nếu không cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy”.
Trần Triệu Dương vừa dứt lời, Phạm Thanh Thanh là người đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ tán thành.
Những người khác hơi sửng sốt, họ không hề nghĩ đến khả năng này, dù sao một người sống như vậy thì sao có thể bị khống chế dễ dàng như vậy?
Nhưng Trần Triệu Dương là bác sĩ, nếu anh đã nói tình huống này có thể dùng thuốc để tiến hành, vậy họ cũng không loại trừ khả năng Bạch Thấm bị ai đó dùng thuốc khống chế nên mới làm ra chuyện như vậy.
“Thế này đi, nếu sau đó các người có phát hiện gì mới thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố găng hết sức giúp các người cứu Bạch Thấn”, Trần Triệu Dương lại không muốn nghe họ bàn về chuyện này nữa nên lập tức nói.
“Được, cậu Trần, hôm nay cảm ơn cậu nhiều! Nếu không có cậu, e là Long Tổ thành phố Long Hải chúng tôi bị diệt mất rồi”. Tất nhiên chú Vinh nhận ra Trần Triệu Dương không còn kiên nhẫn nữa nên nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó, Trần Triệu Dương lái xe chở bốn người đến một căn cứ khác của họ, không ở lâu, Trần Triệu Dương lái xe lập tức rời đi ngay.
Đợi lúc đến dưới chân núi nhà họ Hạ, Trần Triệu Dương dừng xe lại, đọc kĩ tài liệu chú Vinh gửi cho anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!