Luồng khí màu đen trên người Giang Uyển Quân càng lúc càng đậm. Trần Triệu Dương nhìn thấy khối đen tạo thành một vẻ mặt gớm ghiếc muốn vùng vẫy thoát ra.
Cuối cùng anh cũng gom được chúng lại nhưng không thể để chúng phát tán ra làm hại đến người khác.
Đúng vào lúc này, Trần Triệu Dương dường như không có cách nào diệt trừ hết được chúng.
Mà anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chúng mà thôi. Lúc anh nhìn như vậy thì đột nhiên từ trong mắt anh lóe ra một tia sáng vàng trực tiếp bao phủ hết luồng khí đen đó lại.
Sau khi đã hoàn toàn bao phủ hết luồng khí đen thì lập tức tia sáng đó thu vào lại trong mắt của Trần Triệu Dương.
Lúc này, anh cảm thấy đầu óc mình trở nên rất minh mãn, đồng thời đôi mắt cũng vô cùng dễ chịu.
Bịch!
Chỉ có điều Trân Triệu Dương không ngờ tới, mình lại từ trên ghế rơi bịch xuống nền.
"Anh Dương, anh không sao chứ?”
Giang Tử Phong nhanh chóng đỡ Trần Triệu Dương dậy.
Trần Triệu Dương läc đầu đáp lại: "Không sao".
"Thất bại rồi sao?"
"Tôi nghĩ... Căn bệnh này khó mà chữa khỏi được".
"Haiz, cậu ta vẫn còn quá trẻ rồi. Làm sao có thể chữa khỏi căn bệnh này được chứ! Đến chúng ta còn không thể làm gì được nữa là..."
Các bác sĩ bên ngoài lần lượt nói.
Tôn Vĩnh An gật đầu đồng ý.
Tất cả đều đang tự an ủi mình. Suy cho cùng là bọn họ không thể chấp nhận được việc Trần Triệu Dương còn trẻ tuổi mà lại có y thuật giỏi hơn mình.
Khi vợ chồng Giang Sơn bước đến giường, nhìn thấy con gái đã bất động, lúc này cũng lộ ra vẻ lo lắng.
"Bác sĩ Trần, con gái của tôi. Giang Sơn hỏi.
"Đã chữa khỏi rồi. Cô ấy không có chuyện gì nữa đâu". Trần Triệu Dương vừa thu tiền vừa nói.
“Đã khỏi rồi sao?”, Hà Mai Anh sững sờ một lúc: “Nhưng sao con bé vẫn chưa tỉnh lại chứ?”
Giang Sơn cũng ngờ vực hỏi: "Thật sự chữa khỏi rồi sao?"
"Ừm".
Trần Triệu Dương gật đầu khẳng định.
Toàn bộ khí đen đã bị chính mình hấp thu, nếu không có chuyện gì xảy ra, Giang Uyển Quân hẳn là không có vấn đề gì. Tỉnh dậy chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Đương nhiên, trong mắt Giang Sơn và những người khác, Giang Uyển Quân so với trước kia vẫn không hề có gì tiến triển.
Hức... Hức.
Đúng lúc này thì Giang Uyển Quân đang nằm trên giường bệnh bật khóc lên.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Giang Tử Phong vui mừng nói: "Tỉnh rồi! Đã tỉnh lại rồi!"
"Con gái, con có sao không?”
Giang Sơn nhìn thấy con gái mình mở mắt ra thì liền kích động hỏi.
"Con... Con sợ".
Giang Uyển Quân không ngừng khóc như thể cô ấy đã gặp phải điều gì đó vô cùng đáng sợ.
"Con gái, có mẹ ở đây rồi, con đừng sợ. Cả nhà đều đang ở bên cạnh con", Hà Mai Anh vội vàng an ủi con gái mình.
"Đúng vậy! Anh cũng đang ở đây, em đừng sợ".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!