Những người khác nhìn thấy vậy cũng vô cùng biết điều mà rời đi, vốn dĩ .Julia không muốn rời đi nhưng lại bị Tuyên Hoàng nhất quyết kéo ra ngoài.
“Bà xã, thật sự xin lỗi em, hôm nay khiến em hoảng sợ rồi”, Trần Triệu Dương vươn tay ra ôm Nam Cung Yến vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Đó không phải việc của anh, anh đã làm rất tốt rồi, em cũng sẽ cố gắng tu luyện, để không làm ngáng chân anh”, Nam Cung Yến hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt, thì ra lúc nguy hiểm thật sự ập đến cô lại yếu đuối như vậy, lại còn khiến Trần Triệu Dương vì cô mà nhận một dao.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Yến nhất thời có chút sốt ruột, lập tức rời khỏi vòng tay của Trần Triệu Dương, bắt đầu cởi quần áo của anh ra.
“Bà... Bà xã, vẫn còn là ban ngày, làm như này có gấp quá không? Làm vậy không... Không ổn lắm thì phải?”, Trần Triệu Dương trong phút chốc bị hành động của Nam Cung Yến làm cho hoang mang.
Nam Cung Yến là người như vậy sao? Sao mới nói có mấy câu đã bắt đầu cởi quần áo rồi?
Chắc không phải do hôm nay bị màn cầu hôn của mình làm cho cảm động đó chứ?
Nhưng mà Thuần Dương Vô Cực Công chết tiệt mà bản thân tu luyện thì cho dù bản thân có muốn làm gì cũng đành lực bất tòng tâm thôi.
“A..", nghe thấy những lời Trần Triệu Dương nói Nam Cung Yến nhất thời sửng sốt, cảm nhận thấy những việc mình đang làm và cả những lời Trần Triệu Dương nói, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
“Hư... Anh nghĩ linh tinh gì vậy? Em...Em chỉ lo là hôm nay anh bị đâm một nhát dao, có phải bị thương nghiêm trọng không thôi”, Nam Cung Yến thẹn quá hoá giận nói.
“Ôi trời, là anh hiểu nhầm rồi, thật ngại quá. Anh cứ tưởng là hôm nay anh đẹp trai rạng ngời, thần thái ngút trời, khiến cho bà xã thân yêu cảm động chứ, thật là thất vọng quá”, Trần Triệu Dương nghe xong thất vọng nói.
“Đừng có nói linh tinh nữa đi, nhanh để em xem nào”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương một cái, lập tức mạnh tay kéo anh lại gần, cởi áo của anh ra.
“Ấy, sao lại như vậy?”, Nam Cung Yến đỏ mặt cởi áo Trần Triệu Dương ra, vô cùng sửng sốt khi tấm lưng anh không có một chút thương tích nào.
Không dám tin vào mắt mình, liền đưa tay sờ soạng lưng Trần Triệu Dương.
“Đại ca, có..", đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra, một cơn gió thổi vào.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tim cậu ta như nhảy lên.
“Em không nhìn thấy gì hết, em là người vô hình”, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trần Triệu Dương, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!