CHƯƠNG 282: TRẤN NHỎ QUỶ DỊ
“Cái gì, cậu lặp lại một lần nữa xem.”
Nhà họ Phùng ở Hải Môn, Phùng Đóa nghe thấy âm thanh truyền ra từ điện thoại di động, khuôn mặt đều móp méo hết, cả người bất lực ngồi trên ghế sa lon điện thoại cũng rơi xuống.
“Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phùng Dương một mặt ngơ ngác, bệnh của ông nội đều đã tốt hơn rồi, còn có chuyện gì có thể làm cho chị mình trở thành như vậy.
“Con trai, Sở Vĩnh Du ngồi chiếc máy bay tư nhân của chúng ta rơi xuống biển nổ tung rồi.”
Cái gì!
Vụt! Trong nháy mắt Phùng Dương đứng phắt dậy, cả người cũng bối rối vô cùng.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể được chứ, xác suất cũng quá thấp, chúng ta đã ngồi bao nhiêu lần rồi, huống hồ gì… cái này.”
Phùng Diệu Dương cũng không thể tưởng tượng nổi lại có thể xảy ra sự cố máy bay rơi, cái này nghe thấy sao cứ giống như là đang nằm mơ vậy chứ.
“Ba ơi, không phải Sở Vĩnh Du là Tiên Thiên võ giả hả, hơn nữa biểu hiện tối ngày hôm đó tiện tay giết chết một Tiên Thiên võ giả, quát lui một người, ép Lục Phú Minh phải tự sát tại chỗ, thực lực giống như anh ta cho dù máy bay có rơi thì chắc cũng không chết đâu có đúng không?”
Lúc nói ra những lời này, thân thể của Phùng Dương vẫn còn đang run rẩy, anh ta không biết tại sao lại sợ hãi như thế, theo đạo lý mà nói bí mật đối với Đồng Hiểu Tiêm hồi lúc trước chôn sâu ở trong lòng của anh ta, Sở Vĩnh Du chết mới là tốt nhất, nhưng mà anh ta cũng không biết là mình đang sợ cái gì.
“Không sai ba ơi, Sở Vĩnh Du không có chuyện gì đâu, anh ta là Tiên Thiên võ giả rất lợi hại.”
Phùng Đóa cũng được lời nói này nhắc nhở, nhưng mà sau đó Phùng Diệu Dương lại cười khổ.
“Con gái à, nói lời này ra con có tin không hả? Đây chính là máy bay rơi đó, nổ như thế, với độ cao như thế, sự va chạm như thế, cho dù là Tiên Thiên võ giả thì khả năng còn sống cũng cực kỳ bé nhỏ, bây giờ vẫn còn đang tìm kiếm, chỉ có thể xem hộp đen xem có tình huống gì xảy ra dẫn đến chuyện máy bay bị rơi, hơn nữa xác suất tìm thấy thi thể vô cùng thấp, dù sao thì đó cũng là biển mà.”
Còn có một câu mà Phùng Diệu Dương vẫn chưa nói, đó chính là chắc có lẽ thi thể cùng đã bị nổ tung chia năm xẻ bảy, cộng thêm sinh vật ở trong biển, có thể tìm được hay không cũng là một ẩn số.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây, tuyên bố với người ở bên ngoài, thông báo với người nhà của Sở Vĩnh Du hả?”
Phùng Dương vừa mới nói xong, Phùng Đóa bỗng nhiên đứng dậy.
“Không được, không thể thông báo cho ai hết, phong tỏa tin tức này hoàn toàn đi, chị tin là Sở Vĩnh Du vẫn còn sống, chị tuyệt đối tin tưởng. Một khi anh ta vẫn còn sống mà chúng ta lại thông báo tin tức này cho người nhà của anh ta, sau này xảy ra hậu quả gì ai có thể gánh chịu được chứ, ai dám gánh chịu đây.”
Suy nghĩ một hồi, Phùng Diệu Dương cảm thấy lời của con gái mình nói không sai.
Nếu như người nhà Sở Vĩnh Du biết được tin tức này đổ bệnh không dậy nổi, hoặc là xảy ra chuyện gì đó, kết quả sau đó Sở Vĩnh Du vẫn còn sống, vậy thì nhà họ Phùng của bọn họ cũng không thể thoát khỏi tội lỗi, càng giống như rét vì tuyết lạnh vì sương.
“Được rồi, vậy chúng ta chờ đợi thêm mấy ngày nữa đi, chỉ mong là Sở Vĩnh Du vẫn còn sống, nếu không thì sẽ hỗn loạn mất.”
Mặc dù nhà họ Phùng đã phong tỏa tin tức nhưng mà Bạch Khảm ở Vân Kinh có thể làm cho máy bay rơi xuống đương nhiên cũng không có khả năng không nhận được tin tức.
Lúc này, anh ta đang uống trà với Nam Cung Lâm trong một quán trà, nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó cười nói.
“Anh Lâm, lúc nãy có người nói cho tôi biết có một chiếc máy bay tư nhân rơi xuống vùng biển quốc tế đã nổ tung rồi, ở trên đó có một người anh cũng quen đấy.”
Nam Cung Lâm nhìn Bạch Khảm.
“Là vậy à, vậy thì có phải tôi nên đau lòng một chút không.”
Nói đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người đều là người thông minh, đơng nhiên Bạch Khảm cũng sẽ không nhiều lời, chỉ là nâng tách trà lên.
“Anh Lâm, cạn ly, chúc anh có thể trở thành người quản lý gia tộc Nam Cung, đến lúc đó anh đừng quên dìu dắt Bạch Khảm tôi đó nha.”
“Ha ha.”
Bất động thanh sắc nở một nụ cười, Nam Cung Lâm không nói cái gì hết, uống một hơi cạn sạch ly ở trong tách.
Sở Vĩnh Du, máy bay bị rơi, mày là Tiên Thiên võ giả có thể sống sót được không đây, cứ để chúng tao rửa mắt mà đợi.
Trên biển lớn, đúng lúc hoàng hôn, một chiếc du thuyền dừng lại ở bên bờ.
Sở Vĩnh Du đứng trên boong tàu, điện thoại vẫn luôn không có tín hiệu, anh muốn gọi một cuộc điện thoại cũng là chuyện không thể, chuyện càng thảm hơn đó chính là điện thoại vệ tinh ở trên du thuyền lại không có điện, đúng là có chút kỳ lạ.
“Ha ha, cũng có lúc cô thất thủ nữa hả Tracy, dựa theo đạo lý mà nói với vóc dáng này của cô, với trình độ nóng bỏng này, chắc là một người đàn ông phương đông cũng không thể kiềm chế được.”
Bên cạnh quầy bar trên du thuyền, hai người đàn ông đang ngồi với Tracy mang theo sắc mặt khác nhau.
“Hứ, anh ta không biết trân trọng không chịu làm gì với tôi, trước khi chết cũng không biết hưởng thụ một chút, thật là đáng tiếc, chúng ta xuống thuyền đi.”
Bước xuống du thuyền, Jerry là người đàn ông tóc vàng trong số đó nói với Sở Vĩnh Du.
“Nơi này là biên giới của một thị trấn nhỏ ở nước Mỹ, nếu như muốn đến N Thành, chỉ sợ lại phải đợi đến ngày mai, bởi vì nơi này của chúng tôi buổi tối không có người lái xe ra ngoài.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Cảm ơn.”
Anh lập tức lấy một xấp tiền đô la Mỹ từ trong túi đưa qua cho Jerry, đây là số tiền mà trước đó anh đã kêu Phùng Đóa đổi dùm anh.
“Đây là tiền di chuyển của các người.”
Jerry mỉm cười đưa sắp tiền đô la Mỹ cho cấp dưới của mình, lại nói lần nữa.
“Đi thôi, đến nhà của tôi ở trước một đêm đi, sáng nay tôi sẽ tự mình lái xe đưa anh đến sân bay gần nhất.”
Đi chưa được mấy bước bước, chân của Sở Vĩnh Du không dừng lại, ánh mắt lại quét về phía chiếc thuyền đánh cá nhỏ bị vứt bỏ ở cách đó không xa, nơi đó có một bóng dáng rất cô đơn rõ ràng là đang lén lút quan sát Sở Vĩnh Du, bây giờ lại vội vàng trốn đi.
Chẳng biết là tại sao Sở Vĩnh Du cảm thấy cái trấn này dường như có chút không giống với bình thường.
Đi vào trong trấn, cảnh tượng với những cái trấn ở trong phim truyền hình, phim điện ảnh ở nước Mỹ không khác nhau là mấy, chỉ là có vẻ hơi vắng lặng mà thôi, thỉnh thoảng nhìn thấy được mấy người, ai nấy cũng đều mang theo sắc mặt vội vàng, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía anh ít nhiều gì cũng có chút cổ quái.
Lúc chiếc xe dừng ở trước cửa một biệt thự hai tầng, Jerry nhìn thấy mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, trong mắt xuất hiện vẻ bối rối.
“Vào trong đi, thị trấn này của chúng tôi buổi tối không quá an toàn đâu, anh biết rồi đó, quốc gia của chúng tôi không cấm súng, trên trấn nhỏ lại có ít cảnh sát, thường xuyên có người chết.”
Thật ra thì Sở Vĩnh Du vẫn luôn hiểu không rõ cho lắm, đa số những tòa nhà ở nước Mỹ có cửa nhà đều được làm bằng gỗ, cái thứ này còn được xem là an toàn hả? Chẳng lẽ không phải chỉ cần đá một cái là đá văng được à? Đương nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh không có hỏi cái gì hết.
Cả căn nhà này hình như chỉ có một mình Jerry ở đây, tùy tiện nấu một món bò bít tết coi như là bữa tối, Jerry liền định đi lên lầu tắm rửa.
“Jerry, trong trấn nhỏ của các người tại sao lại không có tín hiệu của điện thoại vậy?”
Nghe cái câu hỏi của Sở Vĩnh Du, hai tay của Jerry nắm lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!