CHƯƠNG 420: LẲNG LẶNG GIẢ VỜ
Đến lầu bốn, vào một phòng VIP, trong đó có mười mấy thanh niên nam nữ đang ngồi, đúng là giống như Hồ Hân Hân nói, tên Mã Minh kia đã mua chuộc tất cả mọi người bên cạnh cô, rõ ràng là không thể không tới.
“Hân Hân! Quy định cũ, đến trễ thì phải bị phạt rượu.”
Ở giữa ghế sofa dài, một người thanh niên tóc vàng cười nói, ánh mắt khi nhìn về phía Hồ Hân Hân đúng là cực kỳ nóng rực.
“Mã Minh! Anh không nói tiếng nào thì sẽ chết sao? Giới thiệu với mọi người, đây là anh nuôi của tớ, Sở Vĩnh Du.”
Hồ Hân Hân vô cùng kiêu ngạo, nếu không biết Sở Vĩnh Du ghê gớm như thế thì cô cũng không kéo Sở Vĩnh Du đến dự tiệc, như vậy chẳng khác nào hại Sở Vĩnh Du.
Nhưng nếu đã biết thân phận, đương nhiên là phải khác.
“Anh nuôi?”
Một thanh niên mặc áo ba lỗ ngồi cách Mã Minh không xa cười mỉa đứng dậy nói.
“Hân Hân, bọn tôi cũng là đàn ông, đương nhiên biết đàn ông muốn gì nhất, anh nuôi? Vậy có khác gì ba nuôi đâu, chắc chắn có ý đồ xấu đối với cô, cô phải cẩn thận đó.”
Sau đó, mấy cô gái cũng đi đến cạnh Hồ Hân Hân, ủng hộ.
“Đúng đó Hân Hân, bây giờ có rất nhiều người xấu, cậu nhận anh nuôi lúc nào thế?”
“Nghe tớ đi Hân Hân, hết hôm nay thì mau cắt đứt quan hệ nhanh đi, nếu không cậu chắc chắn sẽ là người chịu thiệt và hối hận đó, đừng để tên nào đó kéo quần lên rồi lại không chịu nhận, lúc đó muộn rồi.”
Thấy bạn thân của cô nói càng ngày càng khó nghe, Hồ Hân Hân hơi tức giận, nếu không phải đã quen biết rất nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện dễ dàng bị Mã Minh mua chuộc, cô cũng đã nghỉ chơi mấy người này từ lâu rồi, không ngờ bây giờ còn… “Được rồi! Sao mấy cậu không nể mặt Hân Hân gì thế, Sở Vĩnh Du? Anh nuôi đúng không? Nếu anh đã lớn thì chắc cũng hiểu quy tắc, đến trễ sẽ bị phạt rượu, anh làm anh nuôi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn nhìn em gái nuôi của anh uống rượu đúng không, anh cân hết được chứ?”
Mã Minh cười nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được thôi.”
Vốn dĩ muốn đến để Hồ Hân Hân nở mày nở mặt, tuy Sở Vĩnh Du sẽ không chấp nhặt với mấy tên nhóc ranh này, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cơ bản.
“Sảng khoái! Rót rượu!”
Mấy người kia lập tức cười xấu xa đặt rượu và mấy ly rượu được sắp xếp chỉnh tề đến trước mặt Sở Vĩnh Du, một người còn cười nói.
“Làm anh thì phải uống đồ nguyên nhất, không cần pha thêm nước khác vào.”
Mọi người đều bắt đầu hả hê, đám rượu tây nguyên chất này nếu uống hết toàn bộ đống ly này, chắc cũng sẽ hết một chai, sau đó lại rót rượu thêm, chắc chắn Sở Vĩnh Du sẽ nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, đến lúc đó coi như mất sạch mặt mũi.
“Không được! Mấy người có ý gì hả! Đến trễ phạt rượu cũng được, nhưng làm sao lại phạt nhiều đến thế, còn là rượu tây nguyên chất, vì sao chứ!”
Hồ Hân Hân không đồng ý, đứng cản trước mặt Sở Vĩnh Du, giống như một con gà mái đang bảo vệ con.
Mã Minh vội vàng nói.
“Hân Hân đừng giận mà, nếu anh ta không uống được thì thôi vậy.”
Giọng điều trêu chọc và trào phúng kia, ai mà không hiểu chứ, một vài người còn phối hợp cười thành tiếng.
“Hân Hân, không sao, chút rượu này không ảnh hưởng gì đến tôi.”
Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng đẩy Hồ Hân Hân ra, cầm lấy bình rượu tây trong tay thanh niên, làm người đó hơi sững sờ.
“Nhiều ly như thế này, chắc cũng sẽ rót hết một chai rượu, vậy tôi uống hết chai rượu này, coi như là phạt vị đã đến trễ.”
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Sở Vĩnh Du đã cầm chai bắt đầu tu ừng ực.
Mọi người trợn mắt há to miệng nhìn cảnh này, thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, mọi người đều biết nếu rượu tây không thêm đã thì sẽ khó uống đến mức nào, vậy mà tên này lại cầm bình tu?
Hơn nữa, sau khi du nhập vào nước R, trong hộp đêm hoặc rất nhiều nơi khác, phần lớn người đều pha với các loại nước có gas khác, thật sự không có quá nhiều người uống rượu tây nguyên chất với nước đá, bây giờ là tình hình gì thế này… Trong lúc họ ngây người, Sở Vĩnh Du đã nốc xong, dốc ngược chai rượu xuống, không còn một giọt, sau đó đặt lên bàn, không nói tiếng nào kéo Hồ Hân Hân ngồi xuống ghế sofa.
Cho dù là Hồ Hân Hân thì cũng ngơ ngác, có thân phận địa vị cao cũng không đồng nghĩa với việc có thể tu một chai rươu tây, trời đất ơi, anh Sở quá trâu bò.
“Anh Minh, uống… uống hết thật rồi.”
Người cầm bình rượu lúc nãy không tin cầm bình rượu lên lắc lắc, khi nhìn sang Mã Minh, ánh mắt đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Mã Minh thầm hừ lạnh trong lòng, vốn muốn cho tên Sở Vĩnh Du này mất mặt, không ngờ lại mang đến chấn động, mẹ nó cực kỳ khó chịu, lập tức vỗ tay cười nói.
“Ghê gớm! Đúng là bội phục, chai rượu Hoàng Gia Pháo Mừng 38 năm gần sáu mươi triệu của tôi đã bị một mình anh uống hết rồi, ngon không? Chắc là lần đầu tiên uống chai rượu đắt như thế đúng không.”
Sở Vĩnh Du gật đầu nói.
“Đúng là lần đầu tiên, nhưng chẳng ngon lành gì.”
Sở Vĩnh Du không hề nói dối, anh không thích uống rượu tây, chỉ uống rượu trắng.
Những lời này lọt vào tai người khác lai mang theo hai ý nghĩa, rất rõ ràng, chắc gia cảnh của Sở Vĩnh Du rất bình thường, nói không chừng có thể làm cô chiêu nhà giàu có như Hồ Hân Hân nhận làm anh nuôi là dựa vào lừa gạt và tửu lượng kinh khủng này.
Mã Minh lại cười to hơn, nói lớn.
“Đi, nói với phục vụ, mang thêm ba chai nữa đến, anh nuôi này của Hân Hân có tửu lượng tốt đến thến, mấy chai này chắc cũng không đủ.”
Có người lập tức đi ra ngoài, có vài cô gái còn nói móc nói mỉa.
“Anh Minh hào phóng quá, nếu tôi nhớ không lầm lần trước anh mới nạp ba trăm triệu và thẻ hội viên đúng không, ha ha, tôi chưa bao giờ thấy ai dám uống Hoàng Gia Pháo Mừng như anh cả.”
“Đúng đó đúng đó, làm đàn ông, có thể không có cái gì, nhưng lại không thể không có tiền, Hân Hân, đúng không?”
Hồ Hân Hân hừ lạnh nói.
“Mấy cậu toàn là mấy cô gái bị tiền làm mờ mắt.”
Trong phòng bắt đầu ồn ào, Mã Minh lại dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Vĩnh Du.
Lúc trước nghe mấy cô gái kia nói tối hôm nay Hồ Hân Hân muốn dẫn một người đàn ông đến tham dự, cho nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu, anh đã bỏ rất nhiều công sức vì cô gái Hồ Hân Hân này, sao có thể để người khác phá rối được.
Nếu thằng chó này có tửu lượng cao đến thế, vậy chắc chắn không thể chuốc rượu, xem ra có thể thực hiện kế hoạch thứ hai rồi.
Hơn một tiếng sau, Hồ Hân Hân đứng dậy, hành động lấy giấy vệ sinh làm Mã Minh biết, cuối cùng cô cũng muốn đi vệ sinh rồi.
Vội vàng nháy mắt ra hiệu, một thanh niên lập tức tranh vào nhà vệ sinh trước Hồ Hân Hân, còn nói.
“Xin lỗi Hân Hân, bị tiêu chảy, cậu đi nhà vệ sinh bên ngoài đi, có lẽ tôi hơi lâu đó.”
Hồ Hân Hân cũng không cảm thấy gì, gật đầu ra khỏi phòng.
Chờ đến khi cô quay về, sắc mặt rất khó xem, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
“Hân Hân! Cô làm sao thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!