CHƯƠNG 467: TAM THÁNH TỨ TÔN.
Sâm Mộc cười.
“Ha ha! Được, đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi, lão phu phải coi thử, một tiên thiên võ giả như cậu có thể ép võ vương như tôi đến mức nào, đến đi, tôi cho cậu thời gian!”
Không có chủ động tiến công, đã nói rõ những lời mà Sâm Mộc nói là thật.
Người nhà họ Bạch cực kỳ không vui, có thể giải quyết thì tại sao không dứt khoác nhanh gọn chút đi, chậm trễ có khi lại sinh biến cố.
“Im miệng hết cho tôi đi, tiền bối Sâm Mộc chính là đang đùa giỡn với Sở Vĩnh Du, chúng ta chỉ cần nghiêm túc quan sát là được rồi.”
Một câu nói của Bạch Trảm Hòa, khiến tất cả người nhà họ Bạch cười lên, đúng vậy, tiền bối Sâm Mộc chắc là đang đùa giỡn với Sở Vĩnh Du để cho nhà họ Bạch bọn họ hả dạ thôi, rồi cuối cùng mới giết chết, như vậy há không phải là sẽ càng sảng khoái hơn sao.
Ngay sau đó, ánh mắt của tên nào tên nấy đều trở nên giễu cợt mà nhìn Sở Vĩnh Du, một chút sợ hãi còn vương lại cuối cùng trong nội tâm khi nãy, đều hoàn toàn tan thành mây khói rồi.
Ầm!
Rất đột ngột, một luồng sát khí khổng lồ bạo phát ra từ trong cơ thể của Sở Vĩnh Du.
Cảm nhận được luồng sát khí này, sắc mặt Sâm Mộc hoàn toàn thay đổi dữ dội.
“Cậu…cậu mới tuổi này, sao có thể có sát khí như vậy!”
Đây là sát khí mà ít nhất phải chém giết mấy chục vạn người mới có được, vậy mà lại xuất hiện trên người Sở Vĩnh Du, đặc biệt là ở niên đại hiện tại, gần như là chuyện không thể nào.
Mà người nhà họ Bạch, đột nhiên từng tên một quỳ xuống đất, cho dù là Bạch Trảm Hòa ngồi trên xe lăn thì cũng ngồi phịch xuống đất.
Trong ánh mắt lúc này tràn ngập đầy sự sợ hãi, là sự sợ hãi như xuất phát từ tận linh hồn.
“Cái này…sát…sát khí của tổ tiên, sao có thể!”
Bạch Trảm Hòa thất thanh, luồng sát khí này, bên trong đó có vài mùi vị quen thuộc, ông ta đã từng cảm nhận được trên Bội Kiếm của tiên tổ Bạch Khởi, mà trên Bội Kiếm, chỉ có chút sát khí của tiên tổ thôi, lúc đó đã khiến ông ta tim đập chân run rồi.
Nhưng bây giờ? Vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống đất, đây không phải là sợ hãi, mà là một loại thần phục từ sâu thẳm nơi linh hồn.
Sát khí đến nhanh mà đi cũng nhanh, đột nhiên thu hồi về lại trong cơ thể Sở Vĩnh Du.
“Long Đằng!”
Sở Vĩnh Du hành động, rõ ràng vẫn là sự tiến công đơn giản, nhưng Sâm Mộc lại nhìn ra sự khác biệt.
Đây là thân pháp gì? Là anh tự sáng tạo ư?
Bây giờ trong mắt Sâm Mộc, giống như đã nhìn thấy một kim long năm móng đang xông kích về phía ông ta, uy thế đương nhiên không cần phải nói.
Sâm Mộc đoán đúng rồi, đây chính là do Sở Vĩnh Du tự sáng tạo, kể từ sau khi có được Quỷ Bước thân pháp của Vạn Quỷ thì Sở Vĩnh Du vẫn luôn nghiên cứu thay đổi.
Khi hoàn toàn thu phục sát khí của Bạch Khởi, một nguyên mẫu đã được sinh ra, mãi đến hôm nay vào giây phút trở thành chiến thần nước R, anh cuối cùng mới nhìn rõ được con đường mà mình phải đi.
Đó chính là đánh đâu thắng đó, dũng mãnh tiếng về phía trước.
Thân pháp đa số đều là dùng để tiến hành tấn công trong sự tránh né, mà thân pháp Long Đằng mà Sở Vĩnh Du tự sáng tạo, lại hoàn toàn là công kích, không có bất kỳ né tránh nào.
Thân mang long hồn nước R, xưng là chiến thần nước R, đằng sau anh, là ngàn ngàn vạn vạn con dân nước R, sao có thể nhún nhường được!
“Tuý Thiên!”
Khi Sở Vĩnh Du xông đến, vẫn y như cú đấm khi nãy, ổn định mà vung ra.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng kinh lôi vang lên trên bầu trời, trong cơn ngơ ngác, tất cả mọi người như thể nghe thấy tiếng gì đó.
“Tuý Thiên!”
Ngay lập tức, sắc mặt Sâm Mộc thay đổi dữ dội, tuy cũng tung ra một quyền, nhưng trạng thái giếng khô không có sóng của ông ta, lúc này đã tồn tại một sự gợn sóng, không còn cảm giác chất phác bình thường kia nữa.
Một trận kình phong truyền ra, cơ thể đám người Bạch Trảm Hòa bay về phía sau cả trăm mét mới nặng nề đập xuống đất.
Ầm!
Chính vào lúc này, một tiếng động lớn phát ra, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vùng đất trống đó, hoàn toàn nổ tung rồi.
Mặt đất liên tục sụp đổ, bùn bắn tung tóe che khuất mọi tầm nhìn, đây thực sự giống như là ngày tận thế.
“Lực…lực phá hoại gì vậy?”
Bạch Thanh nuốt ngụm nước bọt, gian nan mà bò dậy, sau đó vội vàng dìu Bạch Trảm Hòa dậy, trong đôi con ngươi của Bạch Trảm Hòa cũng tràn ngập kinh hãi.
Sở Vĩnh Du và Sâm Mộc là trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi một trăm mét đã bị phá hủy hoàn toàn, nơi mà bọn họ đang ở bây giờ, có thể gọi là cao nguyên rồi, đủ để thấy vùng đất ở đó đã bị nổ tung như thế nào.
Khi tất cả lắng xuống, một cái hố trăm mét hiện ra, người nhà họ Bạch đều không khỏi dụi dui mắt, căn bản không dám tin đây là do sức người làm ra.
Trong hố sâu, Sở Vĩnh Du và Sâm Mộc đứng đối diện nhau, cách nhau không quá 10 mét.
Rõ ràng có thể thấy, Sở Vĩnh Du lúc này nôn ra một ngụm máu tươi lớn, thần sắc cũng rệu rã vài phần.
Nhìn thấy vậy, bọn họ mới yên tâm, tưởng Sở Vĩnh Du ngay cả Sâm Mộc mà cũng đánh thắng được.
“Ba! Ba thật tính toán như thần, nếu như không phải tiền bối Sâm Mộc đến thì nhà họ Bạch chúng ta, có thể đã bị Sở Vĩnh Du diệt rồi, sao cậu ta có thể mạnh đến mức đó chứ.”
Bạch Trảm Hòa lúc này cũng không thể trả lời Bạch Thanh, trong lòng cũng an tâm cho quyết định của mình, nếu không có Sâm Mộc, hậu quả thật sự rất khó tưởng tượng nổi.
Mà bên trong hố sâu, sự đối quyết hồi nãy, rõ ràng vẫn là Sở Vĩnh Du thua.
Nhưng Sâm Mộc, sắc mặt lại ngưng trọng một cách chưa từng có.
“Tuý Thiên! Cậu…cậu và Vô Phong Tử có quan hệ gì?”
Mi tâm Sở Vĩnh Du khẽ nhíu lại, trầm giọng nói.
“Tiền bối quen biết với sư phụ tôi?”
Có được đáp án, Sâm Mộc cười khổ.
“Qủa nhiên! Quả nhiên! Tuý Thiên Chi Thế, tuyệt kỹ của Vô Phong Tử, cũng chỉ có đồ đệ ông ta mới có thể kế thừa thôi.”
Chiêu thức, thực ra Vô Phong Tử đã dạy qua Sở Vĩnh Du, chính là chiêu Tuý Thiên này, nhưng ông ta cũng không có kỳ vọng Sở Vĩnh Du có thể đánh ra được.
Cái này không phải là thực lực bạn mạnh thế nào là có thể thi triển được, mà là cần tâm thái không đặt trời đặt đất vào trong mắt mình, mới có thể phát huy ra uy lực của Tuý Thiên.
Mà trước đó, Sở Vĩnh Du chưa từng dự định dùng qua, hôm nay, cũng chẳng qua là bất đắc dĩ, hình như, thật sự đánh ra rồi.
Lúc này, hai tay mà Sâm Mộc đang chắp ở sau lưng, cánh tay phải mới vừa đối đầu với Sở Vĩnh Du đang khẽ run lên, có thể thấy sức mạnh kinh thiên động địa vừa rồi đáng sợ như thế nào, ngay cả thân vị võ vương như Sâm Mộc cũng trúng chiêu, tuy không bị thương, nhưng người đầu tiên lay động được võ vương với cảnh giới tiên thiên võ giả, thì chắc hẳn Sở Vĩnh Du là người đầu tiên.
Thở dài một hơi, Sâm Mộc chậm rãi mở miệng.
“Tuy cậu là đồ đệ của Vô Phong Tử, nhưng lời hứa của lão phu năm đó, vẫn phải trả ân huệ, cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, cùng lắm, sau khi giết cậu, tôi lại ẩn cư lần nữa, mãi đến khi chết già.”
Thông qua câu nói này, Sở Vĩnh Du như cảm thấy, Sâm Mộc rất sợ sư phụ anh, không khỏi hỏi theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!