CHƯƠNG 509: THẰNG NHÓC
Nghe đến mấy chữ quá hoàn mỹ, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng chứng thực được cảm giác đó.
“Có thông tin gì trong tay không? Lấy cho tôi xem.”
Ngô Đồng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở lên một văn kiện.
Đọc xong, Sở Vĩnh Du rơi vào trầm tư.
Bạn trai mới của Lam Mị là con của một gia đình nào đó ở Kim Cảng, đến tỉnh thành làm đầu tư, giống như Miêu Duệ, bạn trai của Trần Việt vậy, thật sự quá hoàn hảo, không chơi qua gái, không bị ô nhiễm bởi những phục vụ đặc biệt nơi đó, cũng như cách cư xử với con người, v.v., đều hoàn toàn hoàn hảo, bao gồm cả ngoại hình.
Anh ngược lại không trách Trần Việt và Lam Mị, đối mặt với sự theo đuổi của người đàn ông như thế này, rất ít người phụ nữ có thể chống lại được.
Lam Mị trước cứ bỏ qua một bên, còn nhớ rõ lúc đầu Trần Việt nói trước mắt không tính lập gia đình, hiện tại lại say đắm Miêu Duệ, cũng đủ chứng minh rồi.
“Tôi hiểu rồi, Ngô Đồng, nếu cậu thực sự vẫn còn yêu Lam Mị, hãy chuẩn bị cho cô ấy một cơ hội nữa, đương nhiên, đây chỉ là một gợi ý của tôi với tư cách là một người bạn. Còn cụ thể thì tùy cậu.”
Ngây ra chốc lát, Ngô Đồng không ngờ Sở Vĩnh Du lại có thể nói ra những câu như thế này.
“Được rồi, tôi đi đây.”
Lúc đi ngang qua sàn nhảy, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Hồ Hân Hân đang đung đưa người theo nhịp nhạc, vui vẻ đùa giỡn với mấy người bạn, anh cũng không chào hỏi mà rời đi thẳng.
Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du tỉnh lại đi xuống lầu, Tư Phu sốt ruột nói.
“Vĩnh Du, báo một tin vui thật lớn cho con, vốn dĩ định gọi cho con để nói chuyện, Yên Yên nói sợ ảnh hưởng đến công việc của con ở bên ngoài.”
“Mẹ, mẹ nói đi.”
Thật ra thì Sở Vĩnh Du cũng đã đoán được rồi, nhưng lại không nhẫn tâm phá hỏng tâm trạng của người lớn tuổi.
“Hữu Hữu của chúng ta thật là may mắn. Nhà trẻ ngày nào cũng bốc thăm trúng số, hai đứa không có, mẹ với ba con đi, một lát liền bốc trúng rồi.”
Cố ý lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu.
“Woa! Hữu Hữu chúng ta thật giỏi, sắp được đi nhà trẻ rồi.”
Hữu Hữu cũng cười đến mắt cũng híp lại.
“Ừm, ba, con ở trường mẫu giáo ngoan, nghe lời cô giáo, buổi trưa ngủ đúng giờ, chơi với mấy bạn, hehe.”
Ăn sáng xong, Ông Tần gọi điện thoại dến.
“Vĩnh Du, thứ mà cậu gửi tới đây đã được kiểm tra xong rồi, là công nghệ của nước Mỹ, có thể che chắn sự dò tìm của vệ tinh, nói cách khác, chính là tương đương với việc treo một bức tranh trước mặt đầu dò giám sát, cậu thăm dò được, vẫn giống như trước kia.”
Sở Vĩnh Du hiểu ra.
“Chả trách.”
“Đúng vậy, bên kia đã sử dụng phương pháp này để chặn phương pháp phát hiện thuận tiện nhất của chúng ta, tương tự như mảnh đất trồng mặc hoa mà cậu đã phá hủy ở thôn Cát, tôi đoán, trên thế giới sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Cứ thế này, chỉ có thể dựa vào con người phát hiện, nhưng độ khó quá lớn, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Ông Tần, cái mặc hoa này có được tính là thành tích của tôi không?”
Nghe vậy, Ông Tần mỉm cười.
“Đương nhiên là tính rồi, cậu cũng thật sự nóng lòng muốn đến Lương Nhân Cốc nha, vừa hay có một nhiệm vụ giao cho anh, nếu thành công sẽ được tính vào thành tích, lúc thành tích tích lũy đủ để đi đến Lương Nhân Cốc, tôi đương nhiên thông báo cho cậu. “
Sở Vĩnh Du vui mừng khôn xiết, anh đang chờ nhiệm vụ đây, việc an nguy của người thân không thể giải quyết an toàn 100%, anh ra ngoài làm gì cũng không thể yên tâm.
“Ông Tần, xin nói.”
“Ngày mai ngoại ô cửa núi tỉnh thành, cậu đi một chuyến, có mấy lão già muốn đàm phán, trách nhiệm của cậu là không để cho bọn họ đánh nhau.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du rất vui vẻ, tích lũy thêm thành tích, thời gian đi tới Lương Nhân Cốc sẽ rút ngắn rất nhiều.
“Vĩnh Du, mẹ đưa Hữu Hữu đi chơi. Hôm bốc thăm mấy ông bà cũng đi. Mẹ quen biết vài người, đều là cùng chung lớp, hôm nay hẹn nhau đưa cháu ra ngoài chơi, để tụi nó làm quen nhau. “
Nghe Tư Phu nói như vậy, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được rồi mẹ, phiền mẹ quá. Tình cờ con có việc phải đến công ty của Yên Yên một chuyến.”
Xem ra hôm nay Đồng Ý Yên có chuyện nên rời đi mà không ăn sáng, Sở Vĩnh Du vốn là muốn nói chuyện Lam Mị, cũng chỉ có thể đến công ty tìm cơ hội, bằng không liền theo loại bắt đầu này, sợ rằng đến tối cũng không biết mấy giờ mới về.
Khi bắt taxi đến công ty bất động sản Hoa Thiên nằm ở tòa nhà Lợi Lan, Sở Vĩnh Du xuống xe, nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhìn thấy lối vào tòa nhà Lợi Lan, có một vòng người khác, mơ hồ có thể thấy bên trong, dường như có một vài chiếc xe thể thao đang đậu.
Cảm giác như hoàn toàn là tái hiện lại ngày hôm qua, bởi vì nhớ rằng lúc Ngô Đồng theo đuổi Lam Mị, cũng là một màn như vậy.
“Đồng Ý Yên, anh yêu em!”
Đi chưa được mấy bước, âm thanh từ loa bên trong vang ra, suýt chút nữa làm cho Sở Vĩnh Du chân đứng không vững, loạng choạng xuất hiện, sau đó sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Không ngờ, đối tượng của màn tán tỉnh này lại chính là cô vợ Đồng Ý Yên của anh.
Chen vào đám đông, một nam thanh niên đứng giữa hai chiếc siêu xe Lamborghini, vuốt một mái đầu khá lố, mặc nguyên cây đồ đen.
Điều khủng bố và gây sốc nhất về mặt thị giác là, trước mặt anh ta có mười chiếc vali có thể chứa vừa một người trưởng thành, toàn bộ đều ở trạng thái mở tung.
Bên trong, chứa đầy tiền mặt, hơn nữa toàn bộ đều là đô la Mỹ.
Mười vali tiền này chắc chắn có sức ảnh hưởng còn lớn hơn hai chiếc siêu xe Lamborghini kia nữa, chỉ cần nghe bình luận của những người gần đó là biết.
“Trời ạ! Thật giàu có, nhiều tiền đến đâu, mới có thể có nhiều tiền mặt như vậy, ít nhất cũng phải vài triệu đô.”
“Cô bé, tóc dài não ngắn. Mười cái va li lớn này, nếu là tiền thật thì chắc chắn là hàng chục triệu đô la. Đổi thành tiền nước R của chúng ta, suỵt, không dám nói nữa.”
Sở Vĩnh Du trầm mặt, đã đi tới bên cạnh cậu trai trẻ đang cầm loa, có vẻ định nói tiếp.
“Thằng nhóc, cậu là con của ai?”
Đột nhiên nghe được những lời này, cậu trai trẻ nhìn về phía Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.
“Thật là lớn giọng, dám nói chuyện với tôi như thế này thật sự không có mấy người, anh là cái thá gì.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!