CHƯƠNG 515: CỬU LONG SỨ
Ý đồ của Lạc Lôi rất đơn giản, đó chính là để Sở Vĩnh Du tận tình đi chém giết, giết càng nhiều càng tốt.
Nói đi nói lại, dù sao Sở Vĩnh Du cũng là Chiến Thần nước R, kết cục hôm nay thế nào cũng phải chết, cho nên để lưu lại càng nhiều cách biện bạch hơn cho sau này thì đó chính là sự giết chóc, mặc kệ là ai, cứ không ngừng giết người như vậy, cuối cùng tuyệt đối sẽ bị chỉ trích, sự chỉ trích không thể giải thích.
Kêu con trai của ông ta đến Tỉnh Thành gióng trống khua chiêng theo đuổi Đồng Ý Yên như vậy, không có gì khác chính là vì ngày hôm nay, khiến Sở Vĩnh Du hoàn toàn phát điên, chỉ là mặt thời gian, sớm hơn một chút so với tính toán của ông ta.
Nhưng không quan trọng, bởi vì từ ngày cử con trai Lạc Gia Minh ra ngoài thì ông ta đã sớm sắp xếp tất cả ở nhà họ Lạc, chỉ đợi Sở Vĩnh Du cắn câu.
Lúc này, đối mặt với mấy chục võ giả lao đến, trong đó còn có Tiên Thiên võ giả, bước chân của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ hoảng loạn, vẫn từng bước đi về phía Lạc Lôi.
“Hôm nay, chỉ giết trực hệ của nhà họ Lạc, người không liên quan, cút!”
Tuy nhiên những võ giả này đâu bị Sở Vĩnh Du dọa dễ dàng như vậy, vẻ mặt của người nào người nấy đều dữ tợn, giống như đang tranh công đầu vậy.
Nhà họ Lạc có Cửu Long lệnh, vậy sau này tất nhiên sẽ bay lên trời, hiện nay ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng không làm gì được thì đã có thể hiểu rồi.
Như vậy xem ra, bây giờ không lập công thì đợi đến khi nào, mà giết Sở Vĩnh Du chính là cơ hội tốt nhất.
“Ngu xuẩn! Cậu cho rằng cậu là ai? Bảo chúng tôi lui thì lui sao?”
“Phô trương thanh thế! Còn không quỳ xuống xin tha.”
“Sở Vĩnh Du, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Từng giọng nói vang lên, bước chân của Sở Vĩnh Du lại giẫm xuống, một âm thanh nặng nề vang lên, giống như gõ vào tim của mỗi người, rõ ràng và chấn động như vậy.
Tất cả các võ giả lao tới đều dừng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, hình như là một loại sợ hãi sinh ra từ trong tim, lại giống như một loại luống cuống không thể nói nói.
Điều càng khoa trương hơn là, sàn đá mà Sở Vĩnh Du bước ra, căn bản hoàn toàn không tổn hại, vậy thì tiếng trọng kích vừa rồi? Lẽ nào là ảo giác?
Mọi người của nhà họ Lạc đều ngây ngốc, đây là chuyện gì thế, vừa rồi võ giả trong tộc còn khí thế bừng bừng, tại sao tất cả đều đứng tại chỗ, hơn nữa sắc mặt đó, thật sự là người này tệ hơn người kia.
“Hừ! Sợ cái gì? Đều lên cho tôi!”
Một người trung niên kẹp trong số các võ giả đột phá lên tiếng, muốn lần nữa khơi dậy sát ý và ý chí chiến đấu của những võ giả, tuy ông ta cũng có cảm giác kinh sợ sau tiếng trọng kích đó, nhưng vì đại nghiệp của nhà họ Lạc, bắt buộc phải tiếp tục xúi thục những võ giả này.
Nếu nói những võ giả này đối với nhà họ Lạc mà nói tuyệt đối đều là tài nguyên quý giá, bỏ ra rất nhiều, đến bây giờ mới trung thành như vậy, nhưng có thể như nào chứ? So với chủ nhân của Cửu Long lệnh có thể dẫn mang nhà họ Lạc cho bọn họ, những võ giả này, giá trị hiện nay cũng chẳng qua chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Lời của người trung niên vừa dứt, thân thể cả người đã run rẩy, bởi vì Sở Vĩnh Du cất bước lần nữa, ánh mắt đột nhiên nhìn anh “Lạc Phong, lão tam của nhà họ Lạc, chết.”
Tay phải của Sở Vĩnh Du bỗng nhấc lên, mười ngón tay khẽ động, một đạo Tiên Thiên Chi Khí tỏa ra, nhanh đến mức người ở đây không có phản ứng kịp.
Phụt!
Một lỗ máu xuất hiện ở mi tâm của người trung niên, ánh mắt mang theo sự không cam lòng, bịch một tiếng ngã ra đất.
Cái chết của Lạc Phong, giống như lời dẫn của khúc mở đầu, thậm chí khởi điểm cho sự khủng bố hoàn toàn lan tràn, cộng thêm sự trọng kích như thật như giả trong lòng, những võ giả này, tất cả đều sụp đổ, bắt đầu chạy trối chết.
Đùa chứ, phải biết Lạc Phong là một vị Tiên Thiên võ giả duy nhất trong trực hệ của nhà họ Lạc, nghe nói lúc đó khi tấn cấp, đã dùng tất cả Long Mễ mà nhà họ Lạc tích cóp nhiều năm, tuy nhiên như này lại bị Sở Vĩnh Du cách không điểm chỉ giết hại, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Sở Vĩnh Du khủng bố như vậy, bọn họ đi lên, khác gì đi vào chỗ chết chứ?
Thấy trong nháy mắt những võ giả nhà mình thuê đều chạy hết, Lạc Lôi tức đến xì khói, như thế này, kế hoạch coi như là thất bại rồi.
Có điều… ánh mắt nhìn sang Lạc Phong nằm ở dưới đất, giọng nói của Lạc Lôi cũng trở nên vặn vẹo.
“Em ba!”
Ông ta vô cùng giận dữ gằn lên với Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du! Cậu tùy tiện giết người vô tội, hôm nay cậu mọc cánh cũng khó thoát!”
Dứt lời, Lạc Lôi đột nhiên quỳ một chân trên đất, hai tay dâng Cửu Long lệnh lên, rống lên: “Mời Cửu Long sứ!”
Tất cả những người khác của nhà họ Lạc thấy vậy, cũng đồng loạt quỳ một chân, cung kính hô lên.
“Mời Cửu Long sứ!”
Sở Vĩnh Du cũng dừng bước chân, anh ngược lại muốn xem thử, đằng sau Cửu Long lệnh là thần thánh phương nào, vậy mà có thể khiến nhà họ Lạc một hào môn cỏn con ở Thiên Hải, không hề kiêng nể đến mức độ này.
Lạc Gia Minh tùy tiện giết hại cô gái vô tội, Lạc Lôi ở trong tình huống biết rõ thân phận thật của anh, vẫn dám tiến hành vây đánh đối với anh, tất cả mọi thứ đều là sự hống hách mà Cửu Long lệnh mang đến.
“Ha ha!”
Trong một tràng cười lớn, chỉ thấy dưới trăng tròn, một bóng người từ trên không từ từ đáp xuống, các khác không nói, khí thế chào sân này thật sự là bức bách.
“Lạc Lôi, nhiệm vụ chủ nhân giao cho ông, ông chấp hành ‘rất’ được.”
Người đến là một ông lão, để ria mép, lúc này tay phải không ngừng xoa xoa, trên gương mặt hiện rõ nếp nhăn nở nụ cười thâm ý, căn bản không có liếc nhìn Sở Vĩnh Du.
Lạc Lôi căng thẳng, trong lòng hoảng sợ, hết sức lo sợ nói.
“Mong Cửu Long sứ đại nhân bớt giận, Sở Vĩnh Du đã giết hai người của nhà họ Lạc tôi, mong ngài mau ra tay, bắt tên ác đồ tùy ý giết người này đi xử trí.”
Khẽ gật đầu, ông lão cuối cùng cũng nhìn sang Sở Vĩnh Du.
“Ha ha, cậu chính là Sở Vĩnh Du? Thú vị, một con người cỏn con của thành phố lớn, có thể được chủ nhân của chúng ta chú ý tới, ban xuống Cửu Long lệnh bắt cậu đi chết, cậu thật ra đã có thể lấy làm kiêu ngạo rồi.”
Thấy Cửu Long sứ đồng ý, người của nhà họ Lạc đồng loạt đứng dậy, trên mặt lại mang theo nụ cười.
“Cửu Long sứ đại nhân ra tay, Sở Vĩnh Du ắt phải chết.”
“Điều anh nói tuyệt đối là phí lời, Cửu Long sứ đại nhân đã đứng ngoài tranh đấu của xã hội, Sở Vĩnh Du cỏn con sao có thể so bì.”
“Đáng tiếc chú ba chết rồi, ài.”
Sở Vĩnh Du nhìn người được gọi là Cửu Long sứ này, từ từ mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!