CHƯƠNG 570: CÓ GÌ MÀ KHÔNG DÁM
Dương Miêu và Dương Kỳ đang ngồi ở đó không thể tưởng tượng được, không còn danh hiệu Chiến thần Nước R nữa mà Sở Vĩnh Du vẫn có thể ngông cuồng như vậy, không, thậm chí là còn ngông cuồng hơn khi anh còn là Chiến thần Nước R.
Người đàn ông đứng tựa tường, khuôn mặt hằm hằm kia không động đậy gì mà đã tới bên cạnh Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du, tôi là… của ông Vu…”
“Tôi mà phải quan tâm ông là ai sao? Chuyện thẩm vấn hôm nay có liên quan đến ông không? Cút sang một bên đi.”
Sở Vĩnh Du quay đầu lại, hét lên một câu, khí thế thuộc riêng về võ vương tỏa ra khiến khuôn mặt người đàn ông trung niên kia lập tức trắng bệch, cả người ông ta lảo đảo mấy bước rồi va người vào tường.
Giây phút đó, cả căn phòng lặng im như tờ, đến cả Dương Thiên Đức cũng phải mắt chữ O mồm chữ A.
Ông ta đã từng thấy qua sự ngông cuồng của Sở Vĩnh Du, một chuyên gia về vũ khí như ông ta không coi ra gì, nhưng đến quản gia Thường, người ở bên dưới xử lý công việc cho ông Vu cũng bị kinh hãi thì?
Chuyện này…”
Cạch!
Một âm thanh khẽ vang lên, bây giờ Dương Thiên Đức mới phát hiện ra, tay mình và con trai Dương Miêu đã bị tra vào một chiếc còng tay.
“Dương Thiên Đức, ông tự ý đưa máy phun Carbon Monoxide cho Dương Miêu, xâm phạm…”
“Chậm thôi!”
Người đàn ông trung niên là quản gia Thường kia đanh mặt lại, lên tiếng nói.
“Sở Vĩnh Du, cậu đã không còn là Chiến thần nữa, cậu không có quyền định tội người khác. Võ công của công đúng là rất đáng sợ nhưng ở đây là Đội điều tra sự cố đặc biệt, cậu cho rằng mình có thể giết hết người ở đây sao? Cho dù là cậu giết được thì cậu có dám không?”
Cạch!
Một tia sáng lóe lên, không biết Sở Vĩnh Du vừa vứt thứ gì xuống bàn.
“Mở to cái mắt chó của ông ra xem tôi có quyền đó không?”
Tất cả mọi người đều nhìn xuống bàn, hai mắt Phiền Tinh Thiên hơi nheo lại, không ngờ đó lại là một huy chương.
Trước đây chuyện Thần Cổ Môn cấp bốn ở tỉnh Hương hưởng ứng, lúc đó ông ta đã nhận được báo cáo của người phụ trách, có Chiến thần địa ngục có huy chương năm sao đã đến đó, ông ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.
Cho đến hiện nay, mới chỉ có ba tấm huy chương năm sao được phát ra, người có được ba tấm huy chương này đều là Chiến thần. Nhưng thời đại thay đổi và thông tin vô cùng bảo mật, trừ mấy người ở cấp cao nhất ra, không còn ai biết được người có mấy tấm huy chương này rốt cuộc là chiến thần nào.
Có một câu nói thế này, chiến thần thường xuất hiện nhưng huy chương năm sao thì không thường thấy.
Câu nói này đã nói quá rõ ràng, chiến thần Nước R đã trải qua bao nhiêu lần thay đổi nhưng chỉ có ba người có đủ tư cách có được huy chương năm sao.
Sau khi Phiền Tinh Thiên biết được Sở Vĩnh Du là Chiến thần Nước R, thái độ của ông ta còn thêm phần cung kính, không bao giờ dám mạo phạm là vì ông ta biết Sở Vĩnh Du chính là một trong số những người có được tấm huy chương năm sao.
“Huy chương năm sao!”
Quản gia Thường, Dương Thiên Đức và Dương Kỳ lập tức cảm thấy kinh ngạc, bọn họ dù sao thấp nhất cũng là Đội phó của Đội điều tra sự cố đặc biệt, làm sao không hiểu được huy chương năm sao đại biểu cho điều gì.
Từ một góc độ nào đó, thậm chí còn đáng sợ hơn thân phận Chiến thần Nước R, không khác gì như có được một thanh Thượng phương bảo kiếm trong tay.
“Bây giờ tôi có quyền chưa?”
Âm thanh của Sở Vĩnh Du vang lên trong căn phòng, khiến mấy người đó lập tức bừng tỉnh. Cho dù là Dương Thiên Đức, người luôn huênh hoang không sợ bất cứ một ai, nhưng cũng không kìm được mà nuốt nước bọt.
Giây phút này ông ta thật sự cảm thấy sợ hãi.
“Hừ! Sở Vĩnh Du, cậu đúng là người thông minh, trước đây cậu là Chiến thần Địa Ngục đã từng lập được nhiều công lao, hơn nữa cậu từng là Chiến thần Nước R, vậy nên bây giờ cho dù cậu có làm giả một tấm huy chương năm sao thì cũng không ai dám nói đó là giả. Nhưng xin lỗi, hôm nay cậu ngông cuồng quá rồi.”
“Tôi đi theo ông Vu ba mươi năm nay, gặp những chuyện thế này quá nhiều rồi, lúc đó cậu vẫn còn là đứa trẻ đang nghịch đất đấy.”
Tự nhiên quản gia Thường lạnh lùng lên tiếng, sau đó ông ta bước mấy bước lên trước, cầm tấm huy chương vứt thẳng xuống đất.
“Phiền Tinh Thiên! Sở Vĩnh Du không là ai cả, có thể nói cậu ta chỉ là một người bình thường, nhưng lại dám lên mặt ở Đội điều tra sự cố đặc biệt. Ông còn không cho người bắt cậu ta lại. Tôi cũng muốn xem xem, chẳng lẽ cậu ta còn định phản kháng sao?”
Nhìn thấy tấm huy chương năm sao bị vứt dưới đất, hồn vía Phiền Tinh Thiên sắp bay cả lên mây, ông ta vội vàng chạy qua, cẩn thận nhặt tấm huy chương lên, rồi nhìn quản gia Thường bằng vẻ mặt vô cùng phức tạp “Quản gia Thường, ông nhầm to rồi, tấm huy chương năm sao này là thật.”
Đến lúc này, Dương Thiên Đức như tìm được thời điểm thích hợp nên cũng lên tiếng.
“Làm sao có thể là thật được! Từ khi quốc gia được thành lập cho đến nay chỉ có ba tấm huy chương năm sao. Sở Vĩnh Du có tài đức gì mà lại nhận được một tấm, đây nhất định là đồ giả. Đội trưởng Phiền, ông còn không ra tay sao?”
Lúc này, quản gia Thường đang cười lạnh thì phát hiện ra Sở Vĩnh Du đã tới trước mặt mình.
“Phiền Tinh Thiên, làm ô nhục huy chương năm sao thì có tội gì?”
Phiền Tinh Thiên trả lời đanh thép, đáp Sở Vĩnh Du không chút do dự.
“Tội chết!”
Huy chương năm sao là vinh dự lớn nhất mà mỗi người bảo vệ quốc gia đều mong muốn có được. Từ một ý nghĩa nào đó còn quan trọng hơn chiến thần rất nhiều lần. Với những hành động của quản gia Thường, cho dù anh đã bỏ đi những tạp niệm trong lòng, thì thứ duy nhất còn lại vẫn là cơn giận dữ vô bờ.
“Tội chết? Tạm thời không nói đến thứ đồ này là thật hay không, nhưng cho dù là thật đi chăng nữa, tôi là quản gia của ông Vu, cậu dám giết tôi sao?”
Quản gia Thường không hề cảm thấy sợ hãi, nhìn Sở Vĩnh Du coi thường, sát khí trong người anh vọt ra, giọng nói vang dội như tiếng kèn trên chiến trường.
“Có gì mà không dám!”
Anh đánh một đòn sang, hai mắt quản gia Thường lồi hẳn ra, máu tươi từ khóe miệng ứa ra, ông ta lùi mấy bước về phía sau, đụng vào chiếc bàn. Khó khăn lắm ông ta mới nhấc được tay phải lên, chỉ về phía Sở Vĩnh Du, khuôn mặt không thể tin được.
“Cậu… cậu dám….”
Ông ta còn chưa nói xong, cổ đã ngoặt đi, ngã đổ ra đất.
Cái chết của quản gia Thường làm mấy người Dương Thiên Đức ngồi như đóng đinh vào chiếc sofa, nội tâm như thể có ngàn quả lựu đạn phát nổ.
Người của ông Vu, người có địa vị cao bên cạnh ông Vu, vậy mà lại bị Sở Vĩnh Du giết như vậy, như thế thì còn gì mà anh không dám làm nữa.
Lúc này Phiền Tinh Thiên dùng hai tay, cung kính đưa chiếc huy chương năm sao đến bên cạnh Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở.”
Sở Vĩnh Du nhận lấy, cất huy chương năm sao đi rồi nói.
“Gửi một bản sao camera giám sát trong phòng cho ông Vu, nếu ông ta dám nói gì thì cứ bảo đến tìm tôi.”
“Vâng!”
Dám vứt huy chương năm sao xuống đất, sau khi được Đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt xác nhận là thật còn dám nghi ngờ thì đúng là đáng tội chết rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!