CHƯƠNG 607: HÀNH VI KHÔNG ĐÚNG
9 giờ tối, khi cửa phòng mở ra, Sở Vĩnh Du vốn ở phòng khách lập tức chạy lại.
Quả nhiên, một bóng người nhỏ nhắn lao vào.
“Ba!”
Mấy ngày không gặp con gái Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du thật sự rất nhớ.
“Hữu Hữu, ba rất nhớ con.”
Hôn chụt một cái vào mặt Sở Vĩnh Du, mắt của Hữu Hữu cũng sắp cười đến híp lại.
“Con cũng nhớ ba, ba mang quà gì về cho con không?”
Tư Phu bất lực nói.
“Hữu Hữu, cháu rốt cuộc là nhớ ba hay nhớ quà?”
“Nhớ cả hai.”
Câu trả lời của cô bé chọc cả nhà bật cười, Đồng Ý Yên xoa đầu của con gái nói.
“Ngoan, đi rửa tay trước.”
Ôm vợ một cái, Sở Vĩnh Du xách ra một túi to đồ ăn, đều là mang từ Nhật về, Hữu Hữu lập tức lao tới, cực kỳ mừng rỡ.
Người một nhà ngồi ở phòng khách, Đồng Thế Tân đột nhiên nói.
“Vĩnh Du, mãi cứ quên một chuyện, hai ngày này con dành chút thời gian đi cùng Ý Yên một chuyển, đi sửa lại họ của Hữu Hữu.”
Nghe thấy lời này, trong mắt Sở Vĩnh Du đong đầy sự cảm kích, đối với vợ và con, anh luôn thấy thiếu nợ, mặc kệ vật chất hay cái khác có bù đắp bao nhiêu, anh cũng tuyệt đối không có tư cách nhắc đến lời này.
Tuy đứa trẻ ở bên ngoài gọi là Sở Hữu Hữu, nhưng trên hổ khẩu, lại viết là Đồng Hữu Hữu, điểm này, Sở Vĩnh Du sau này mới biết.
“Em và ba mẹ đã thương lượng rồi, hai ngày nữa chúng ta đi sửa.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du nói tiếng cảm ơn.
Anh đương nhiên trokhoong cho là nhà ba mẹ vợ là loại hám lợi, bây giờ sống, phương diện vật chất là không thể thiếu, chỉ cần duy trì quan niệm cuộc sống kiếm bao nhiêu tiêu bao nhiêu như này, đừng quá tham vọng là được.
Sở Vĩnh Du trước đây quả thật có lỗi với thân phận người chồng, cộng thêm mấy năm biến mất, bây giờ vợ có thể bằng lòng chủ động mở miệng sửa họ cho con, Sở Vĩnh Du đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Không ngờ, hôm sau Đồng Ý Yên đến công ty, buổi chiều hẹn Sở Vĩnh Du cùng nhau đi làm chuyện này.
Đi ra khỏi nơi đăng ký hộ khẩu, Đồng Ý Yên cười nói.
“Trường mẫu giáo Hữu Hữu theo học ngày mai chính thức khai giảng, anh không được có bất kỳ chuyện gì nán lại, hai chúng ta cùng nhau đưa con đi, này! Anh đoán xem, Hữu Hữu sẽ khóc không?”
Sở Vĩnh Du do dự một lát, sau đó mới nói.
“Cái này em thật sự làm khó anh rồi, mong con gái của chúng ta đừng khóc, nếu không anh sẽ không chịu nổi!”
Phì!
Câu trả lời của Sở Vĩnh Du khiến Đồng Ý Yến không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha, xem ra con gái thật sự là điểm yếu của anh, đường đường là võ giả thực lực cao cường, chuyện nhi nữ tình trường cũng rành, trước đây sao không nhìn ra anh biết quan tâm người như vậy, hay là bây giờ có con gái, vứt người mẹ như em sang một bên rồi?”
Phát hiện vợ vậy mà ghen với con gái, Sở Vĩnh Du cũng bất lực, chỉ có thể dỗ dành.
Bởi vì mới trở về, công việc của công ty khá nhiều, cho nên Đồng Ý Yên lái xe trở về, Sở Vĩnh Du rảnh không có chuyện gì, định đi dạo mua cái túi cho vợ, coi như là một kiểu chuộc tội.
Đi trên đường lớn, Sở Vĩnh Du đột nhiên dừng chân, cúi đầu nhỏ tiếng nói.
“Nhóc con, mày cuối cùng biết quay về rồi, ra ngoài làm cái gì?”
Nói chuyện, đương nhiên là nói với Mặc Lục, trở về từ nước Nhật, gần như là vừa xuống sân bay, Mặc Lục nói muốn ra ngoài một chuyến, Sở Vĩnh Du cũng không có hỏi nhiều, bây giờ cuối cùng cũng quay về rồi.
“Ư ư~”
Âm thanh bé xíu truyền ra, Sở Vĩnh Du lập tức nhíu mày.
“Cái gì! Mặc Lục, tao sẽ nghĩ cách cho mày ăn, nhưng hành vi như này của mày, là không đúng.”
Không ngờ, Mặc Lục ra ngoài một ngày một đêm là đói đi tìm ăn.
Phải biết một điểm, Mặc Lục chỉ ăn Long Mễ, đây không phải bánh mì hay gì cả, bất cứ ai, có được Long Mễ sẽ coi nó như bảo bối trong bảo bối.
Hơn nữa, Sở Vĩnh Du cũng tuyệt đối không cho phép sủng vật của mình đi trộm đồ ăn.
Dường như cảm nhận được Sở Vĩnh Du giận rồi, âm thanh của Mặc Lục càng nhỏ.
“Đi đâu? Bây giờ dẫn tao qua đó!”
Ngoại ô Tỉnh Thành, nơi này có một nông trại, gần đó còn có mấy khu đất canh tác, lúc này trong sân của nông trại, một ông lão hút tẩu thuốc, người trung niên đứng ở bên cạnh, chiều cao 1m8, cơ bắp cuồn cuộn trông rất ghê, biểu cảm gương mặt lộ vẻ giận dữ.
“Ba! Tròn một trăm hạt Long Mễ đều không thấy nữa, ba còn tâm trạng ở đây hút thuốc?”
Người trung niên thật sự rất tức giận, hai tiếng trước, ông ta vừa từ bên ngoài trở về, lại có được hai hạt Long Mễ, khi đi vào trong phòng để thì phát hiện 100 hạt Long Mễ trước đó vậy mà không thấy đâu nữa.
Bụp!
Hút một hơi, nhả ra làn khói, ông lão túng tẩu thuốc, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
“Có thể trộm 100 hạt Long Mễ ở dưới mí mắt của Võ Vương như ba, ngay cả ba cũng không thể phát giác, con cảm thấy, tên trộm như này, cho dù con tìm được, có thể làm gì được người đó?”
Sững người, khóe miệng của người trung niên giật giật.
“Nhưng mà ba! Lẽ nào cứ để như vậy rồi? Diễm nếu như biết chuyện này, ba cảm thấy cảm xúc của nó sẽ sa sút đến mức nào?”
Đang nói, một giọng nói cực kỳ êm tai từ bên ngoài truyền đến.
“Ông nội!”
Ngay lập tức, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc quần jean màu lam nhạt, áo phông trắng xuất hiện.
“Ya! Ba cũng về rồi sao? Quá tốt rồi.”
Sắc mặt của người trung niên rúm lại, thật là sợ cái gì đến cái đó.
Đi được vài bước, cô gái đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nói.
“Ba, xảy ra chuyện gì rồi sao? Sắc mặt của ba rất khó coi.”
Khi người trung niên đang không biết trả lời làm sao, ông lão hút tẩu thuốc đã mở miệng.
“Diễm, Long Mễ mất rồi, trách nhiệm của ông nội, không có trông kỹ.”
Cái gì!
Cô gái cực kỳ bàng hoàng, mất một lúc mới miễn cưỡng cười nói.
“Mất thì mất thôi, vừa hay lần này cháu ra ngoài, cảm giác lại lĩnh ngộ được một ít chiêu thức, cố gắng luyện thêm, chuyện tăng thực lực lên Tiên Thiên võ giả, có thể để xuống, không có gì to tác cả.”
Thở dài, trong lòng ông lão cũng rất tức giận, cô cháu gái này quá hiểu chuyện rồi, khiến ông ta cảm thấy càng tự trách.
Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Có ai không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!