CHƯƠNG 609: DẪN THEO CÔ TA
Sở Vĩnh Du hỏi như vậy là mới ý thức được, cái mà Vưu Quốc Chương này biết có hơi nhiều quá rồi.
Đầu tiên, anh phải đến Cửu Long Vực tham gia đại chiến Thiên Tuyến, chắc chỉ có người cấp bậc như Văn Khả Hân hoặc ông Tần mới biết, sau đó Vưu Quốc Chương còn hiểu rõ về đại chiến Thiên Tuyển như vậy…
Mỉm cười, Vưu Quốc Chương lại cầm tẩu hút thuốc lên.
“Cậu bạn Sở, tuy lão phu không có nghiêm cứu quá sâu vào cách xử sự của con người, cũng không thích kiểu này, nhưng trôi qua nhiều năm, chung quy vẫn có vài người bạn không phải sao?”
Thấy vậy, Sở Vĩnh Du cũng không hỏi nhiều, đã định đồng ý rồi, dù sao Mặc Lục đã ăn rồi, cộng thêm Long Mễ chính là thức ăn của Mặc Lục, anh có thể phất tay, cho người tìm kiếm tung tích của Long Mễ trên toàn thế giới, 100 hạt cỏn con, chắc trong thời gian ngắn có thể kiếm được, có điều có Mặc Lục ở đây, bây giờ còn nhiều thêm một lựa chọn, đương nhiên là rất tốt.
“Được, cứ vậy đi, khi tôi đến Cửu Long Vực sẽ dẫn theo Vưu Hân Diễm.”
Cứ vậy, Sở Vĩnh Du đã rời khỏi, Vưu Hân Diễm và Vưu Khôn ở trong sân vẫn chưa phản ứng kịp.
“Ba, ba để cậu ta đi như vậy sao?”
Vưu Quốc Chương lườm con trai của mình.
“Nếu không thì sao? Ha ha, nói ra, 100 hạt Long Mễ này mất, ngược lại là một chuyện tốt, vậy mà để cậu thanh niên xuất sắc như Sở Vĩnh Du xuất hiện. Ba năm đó vì một vài chuyện, đời này là không thể đặt chân vào Cửu Long Vực được nữa, nhưng nơi đó địa linh nhân kiệt, Diễm nếu như lần này có thể lấy được thứ hạng trong top 3 trong đại chiến Thiên Tuyển, tự nhiên sẽ có người thu nhận con bé làm đồ đệ, đến lúc đó, tâm nguyện của ba cũng đạt được rồi.”
Từ trong mắt Vưu Quốc Chương dường như nhìn thấy một cảnh xế chiều, Vưu Hân Diễm đi tới nắm tay của ông ta, khẽ nói.
“Ông nội, Diễm không muốn xa ông, ông chính là Võ Vương, cũng đều là ông dẫn dắt cháu, cháu tại sao cứ phải đến cái nơi gọi là Cửu Long Vực đó chứ?”
Khẽ lắc đầu, Vưu Quốc Chương cười khổ.
“Phải, ông nội đều là Võ Vương rồi, tại sao cứ phải kêu cháu đến Cửu Long Vực, đây chính là lý do, nơi đó có rất nhiều điều thần bí, muốn sau cùng đứng trên đỉnh cao của võ giả, không đến Cửu Long Vực là không thể được.”
“Mà Sở Vĩnh Du, ông nội thấy cậu ta nhất định sẽ tiến xa, cháu đi theo cậu ta, cậu ta sẽ sắp xếp cho cháu tiến vào đại chiến Thiên Tuyển, người khác nhìn thế nào cũng sẽ cho rằng cháu là người của cậu ta, vậy sau này, ông nội cũng không cần lo lắng cháu ở Cửu Long Vực sẽ bị người khác bắt nạt, hoặc có nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
Người của anh ta? Vưu Hân Diễm nghĩ đến cái khác, mặt cũng đỏ ửng, chỉ có thể cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Một bên khác, Sở Vĩnh Du đến khu kinh doanh, gọi điện cho Mã Trạch qua.
“Đại nhân.”
“Mã Trạch, đi tới bước nào với Đông Linh rồi?”
Sở Vĩnh Du trêu một câu thì đã có thể tưởng tượng ra sự xấu hổ trên mặt của Mã Trạch rồi.
“Đại nhân chê cười rồi, chúng… chúng tôi khá tốt, đại nhân anh có chuyện gì căn dặn sao?”
“Ừ, thông báo tất cả mọi người, thu thập Long Mễ, bao nhiêu cũng lấy.”
Không ngờ là lệnh mệnh này, Mã Trạch vội đáp.
“Vâng thưa đại nhân, anh yên tâm!”
Mặc kệ là vì thức ăn của Mặc Lục hay là vì Đồng Ý Đến tương lai có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm cần Long Mễ để trở thành Tiên Thiên võ giả, đều phải bắt đầu tính toán trước.
Nói ra thì sau khi quay về từ Cửu Long Vực, anh còn phải đến mấy nơi, phàm là gia tộc có thực lực có thể thu thập được Long Mễ, anh đều phải đích thân đến một chuyến, bảo đảm không xảy ra sai sót.
Bất tri bất giác đứng ở cửa một cửa hàng Gucci, thấy cửa hàng này lớn hơn cửa hàng mà Vân Thủy Dật mở ở thành phố Ninh nhiều, Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười, đi vào.
“Chào anh, hoan nghênh đến cửa hàng Gucci, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?”
Nhân viên bán hàng nở nụ cười hoàn mỹ, nói thật, kiểu nhân viên bán hàng nữ trong cửa hàng xa xỉ phẩm như này, nhất là còn là ở Tỉnh Thành, quả thật nhan sắc và vóc dáng đều rất được.
“Xem thử mẫu túi mới, mua cho vợ tôi, cô giới thiệu giúp tôi một chiếc.”
“Được thưa anh, mời đi theo tôi.”
Trực giác nói rằng, nhân viên bán hàng nữ cảm thấy Sở Vĩnh Du tuy ăn mặc rất bình thường, nhưng dường như là một con cá lớn, bởi vì vẻ bình thường trên mặt đó, người bình thường thật sự không giả bộ được.
Không thể không nói, nhân viên bán hàng của nơi này đều rất chuyên nghiệp, không tốn bao nhiêu thời gian, Sở Vĩnh Du đã chỉ hai mẫu túi trong đó.
“Tôi lấy hai chiếc này, làm phiền gói lại cho tôi.”
Hai chiếc túi cộng lại có giá 1 tỷ 50 triệu, trên mặt nhân viên bán hàng nở nụ cười.
“Thưa anh, mời sang bên này.”
Khi đi tới quầy thu ngân, một người thanh niên béo đi vào, đầu đầy mồ hôi, chắc là do chạy tới.
“Ông chủ.”
Các nhân viên đều vội chào hỏi, bởi vì người này chính là ông chủ thật sự, đã mở rất nhiều cửa hàng xa xỉ phẩm, quản lý cũng vội ra đón.
Tuy nhiên, tên béo căn bản không để ý, nhìn thấy Sở Vĩnh Du ở bên đó rút thẻ ngân hàng ra, ánh mắt đều thay đổi.
“Anh Sở!”
Sở Vĩnh Du ngoảnh đầu, anh hình như không quen tên béo này, có điều bây giờ nhìn thấy tên béo, ít nhiều cũng liên tưởng đến Tôn Tiểu Bàn.
“Anh là?”
Lúc này tên béo vừa đi tới gần thì hoàn toàn hoảng hốt.
“Anh Sở anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh, hai chiếc túi này tôi tặng anh, ngoài ra tôi cho anh thêm mấy mẫu giới hạn.”
Anh ta thật sự hoảng, vừa rồi ở một quán cà phê cách đó không xa nói chuyện phiếm với bạn bè, ai biết lúc sau lại nhận được điện thoại của mấy nhân vật lớn của Tỉnh Thành, mà nói cùng một chuyện.
Đó chính là Sở Vĩnh Du ở trong cửa hàng Gucci của anh ta mua hết bao nhiêu đều do bọn họ thanh toán, còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Tên béo ở Tỉnh Thành cũng tính là một người có tiếng, đương nhiên từng nghe đại danh của Sở Vĩnh Du, nhưng trước giờ không có cơ hội tiếp xúc, nhất là chuyện lần này hào môn Tỉnh Thành bị đánh úp anh ta cũng nghe nói, dường như là vì Sở Vĩnh Du.
Nếu lần này có cơ hội có thể quen biết, anh ta sao có thể để người khác tranh trước được.
“Không cần, tự tôi trả tiền là được rồi.”
Xua tay từ chối sự khoản đãi của tên mập, Sở Vĩnh Du đưa chiếc thẻ cho người của quầy thu ngân, người của quầy thu ngân sớm đã đưa hai tay ra, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
“Anh Sở, anh xem, tôi thật sự không có ý gì khác, tôi…”
Nhìn thấy tên béo vẫn cố chấp như vậy, Sở Vĩnh Du xoay người đi, để lại một câu.
“Tôi không lấy túi nữa.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của tên béo tái nhợt, chưa từng tiếp xúc với Sở Vĩnh Du, anh ta đương nhiên không biết tính cách của Sở Vĩnh Du, bây giờ coi như đắc tội rồi.
Hơn nữa Sở Vĩnh Du đi rất nhanh, đợi khi anh ta đuổi theo ra ngoài, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!