CHƯƠNG 626
“Những thứ chưa thử, tôi cũng không tiện nói, nhưng ít nhất, trong chuyện này, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin từ biệt, hy vọng sau khi điều tra, Tạc Thiên Bang sẽ như cô nói.”
Lúc ra khỏi cửa, Sở Vĩnh Du liền nhảy xuống, cả người nhanh chóng biến mất trong trụ sở Tạc Thiên Bang, anh đã ghi nhớ rõ đường, sẽ không bị lạc trong rừng.
Nhìn nơi Sở Vĩnh Du biến mất, Phồn Hoa tự lẩm bẩm một mình.
“Có thể giết ba tên dã nhân một cách dễ dàng, Sở Vĩnh Du, anh là người có hy vọng lớn nhất kể từ khi tôi thành lập Tạc Thiên Bang đó.”
Long Thị, khi Sở Vĩnh Du lại đến đây, thì đêm đã đen rồi.
Vào câu lạc bộ Vân Thăng, sau khi cửa thang máy mở, bà cô tiếp đãi anh trước đó vội vàng chạy tới.
“Ôi! Ông nội tôi ơi, sao giờ mới về, bạn của ngài đang chơi vui đó.”
Hửm? Vừa nghe lời này, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du liền thay đổi, lý do anh đến đây là vì Tôn Tiểu Bàn toàn trí toàn năng, tất nhiên có thể đưa ra câu trả lời đáng tin cậy nhất cho những điều thiện và ác mà Tạc Thiên Bang đã làm.
Nhưng theo những gì Phồn Hoa nói, không phải Tôn Tiểu Bàn đã ngủ sau khi uống quá nhiều rồi sao? Sao lại thành đang chơi vui rồi?
“Ý bà là bạn tôi vẫn đang uống rượu?”
Bà cô chả quan tâm nhiều như vậy, đã đi đằng trước dẫn đường rồi.
“Chứ gì nữa, bạn ngài uống quá giỏi, cũng may Phồn Hoa nhà chúng tôi tửu lượng cũng không tệ, trước mắt thì vẫn còn chịu được.”
Phồn Hoa cũng có mặt? Giờ phút này, Sở Vĩnh Du khó hiểu, Phồn Hoa cũng có mặt?
Về đến phòng bao, sau khi bước vào, Tôn Tiểu Bàn đang nhiệt liệt biểu diễn bài Mượn Trời Xanh Thêm 500 Nữa, hét lên rất dữ dội.
Về phần Phồn Hoa, ngồi vỗ tay trên sô pha, nhìn biểu cảm trên mặt, như cực kỳ sùng bái giọng hát của Tôn Tiểu Bàn, đã bị thu phục sâu sắc rồi.
Phồn Hoa lúc này, trên mặt ửng đỏ, rất rõ ràng đã uống hơi nhiều.
“Trời ạ! Vĩnh Du, anh về rồi, mau ngồi xuống đợi tôi hát xong bài này.”
Sở Vĩnh Du ngồi xuống, trong mắt đầy nghi ngờ mà đánh giá Phồn Hoa, chuyện là sao?
Điều quan trọng nhất là Sở Vĩnh Du là Võ Vương, ngũ quan nhạy bén thế nào, Phồn Hoa bên này và Phồn hoa ở bên Tạc Thiên Bang kia, mùi trên người giống hệt nhau, không có gì khác biệt.
Hơn nữa, lúc ở Tạc Thiên Bang, Phồn Hoa bên kia cũng vô cùng tự nhiên mà nói Tôn Tiểu Bàn đã uống nhiều ngủ rồi, nói rõ cô ta cũng biết Tôn Tiểu Bàn, vậy….
Rất nhanh, Tôn Tiểu Bàn đã hát xong, phịch một cái ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩnh Du đùa giỡn.
“Sao? Sao lại nhìn chăm chăm Hoa Hoa của tôi vậy, không lẽ cậu cũng…ứm ừm?
Sở Vĩnh Du bất lực, cầm chai bia lên không nói gì, bây giờ, xem ra không phải lúc đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!