Trên đời này hắn ghét nhất là loại phụ nữ dùng thân một bước lên mây. Không nói thì hắn cũng biết được kế hoạch của cô rồi.
Biểu cảm trên gương mặt tuấn tú lúc này vô cùng khó coi, hắn còn cảm thấy kinh tởm. Thề với lòng mình hắn phải giữ thân sạch sẽ với vật nhỏ không cho phép bất kì người phụ nữ nào ngoại trừ người đã đứng trọn trong lòng.
Cô gái hoa tay múa chân ngồi trên bàn làm việc cũng không thể ngờ rằng chính mình đã tự tước đi cơ hội cuối cùng. Hắn không lên tiếng Tố Nhu còn cho rằng hắn đang thích thú cùng mình hòa vào làm một.
"Biến"
Rất lâu sau mới lên tiếng.
"Ngủ với em một đêm khó lắm ạ? Rốt cục anh đối với em là gì... em thật sự rất yêu anh" Dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, giọng nói trở nên yếu ớt
thít chưa hề làm theo lời hắn.
Hắn nhếch môi cười khinh. Tay bóp chặt cầm cô ta.
"Chuyện bắt cóc của em anh chưa tính vì anh còn cho rằng em bồng bột cũng như giữ lại thể diện. Vô sỉ trèo lên giường đàn ông cũng không phải loại tốt lành gì"
Hắn coi Tố Nhu như em gái chỉ vì là thanh mai trúc mã thời còn thuở nên hắn không tính toán nhiều. Nhắm mắt cho qua nhưng hắn càng nhân nhượng cô ta càng lấn tới chia rẽ giữa hắn và cô.
Đến hôm nay không giải quyết cô ta lại tưởng mình người quan trọng với hắn?
Cũng không phải vì hắn quá đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, lăng nhăng với người qua đường thì đến bây giờ đã không còn độc thân. Làm cánh phụ nữ trong thành phố H này vẫn còn ngày đêm thương nhớ đến người đàn ông chức cao trọng quyền. Một tiếng cũng làm chấn động cả giới thượng lưu
Tố Nhu bước đầu cũng coi cô gái bên cạnh hắn là người chơi qua đường không quan trọng. Đến lúc này mới biết Bạch Lan Hương là mối nguy hiểm để cô leo lên ngồi vững chắc vị trí bà Lục.
Không thể để bọn chúng được như ý. Cô ta cười đắc ý bởi vì sau lưng còn có Lục phu nhân chống chuyện đính hôn cũng chỉ là sớm hay muộn. Dù hắn có chống đối trước sau chuyện đó sẽ sớm được thực hiện.
Đến cuối cùng khi thành công ngồi vững ghế Lục thiếu phu nhân con nhỏ tình nhân của hắn như một vật nhỏ bé nghĩ đến lúc cười vào mặt cô hả hê thì rất phấn khích.
"Em dành cả tấm lòng trong trắng cho anh đáng lẽ anh phải thấu hiểu. Không lẽ người quyết đoán như anh vẫn không hiểu được tình ý của em?"
Tố Nhu quàng tay sau cổ hắn, kiễng chân, hickey
"Em làm gì?" Chưa kịp thời cô gái này đã sớm manh động
Hắn vội vàng đẩy cô ta xa, lau liên tục vết hôn
Bẩn... bẩn người phụ nữ khác động vào cảm giác buồn nôn cứ miên man khắp làn da hắn. Sự kinh tởm, chán ghét hằng hằng nhìn cô ta.
Cô ta là vậy. Thứ mình không có người khác đừng hòng có một là cướp hai là phá hủy. Cảm giác chinh phục thành công của cô ta vui biết bao.
Chinh phục được thứ mới lạ là thử thách khó khăn trước mắt cần chiến đấu thắng được. Nỗi dâm đãng ẩn hiện sâu trong đáy mắt.
Hàng loạt hành động uốn éo, yểu điệu gần sát hắn.
"Ai da... Ngạo đêm nay Nhu Nhu muốn phục vui anh" Dâm loạn, cô cởi chiếc ao choàng lụa mỏng ngoài.
Lộ chiếc bánh bao to tròn trắng trẻo đang lấp sau lớp vải mỏng. Thoáng qua đôi mắt sắc bén nhìn trọn hết nội y sau lớp vải lụa mỏng dính.
Mấy thứ đang hấp dẫn quyến rũ hắn nhưng còn giữ được lí trí kiên định mách bảo hắn. Đẩy mạnh cô ta xuống sàn lạnh. Hắn lại vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh chứa đầy dâm đãng, uất ức rưng rưng.
Hắn không động lòng hay lung lay "Đừng làm bậy tôi không kìm chế được mình sẽ bóp chết cô" Hắn cắn răng đe dọa
"Anh đã yêu con nhỏ nghèo hèn đó rồi?" Cô ta ngây ngô hỏi tuy đã biết được câu trả lời thế nào, trong lòng cực kì đau đớn
Vì sao lại đau đến vậy Nhu Nhu yêu hắn từ thời hai đứa còn chơi chung với nhau. Cô đã định hướng được hắn chính là chú rể rồi, che lấp tình cảm sau mười mấy năm. Cực khổ phấn đấu bản thân lẫn sự nghiệp tốt hơn để xứng đang với hắn hơn. Chả nhẽ nhưng gì cô bỏ ra cũng không bằng được một năm tình nhân của con nhỏ đó.
Bỏ hết thanh xuân đơn phương hắn còn nghĩ sẽ được báo đáp lại. Vì hắn mà trở nên xấu xa, ganh ghét ai từng tiếp gần hắn. Cô cũng không có quyền được yêu hắn sao rốt cục thì loại tình cảm chân thành đối gần ấy năm đối với hắn là gì?
Đơn phương hắn. Tố Nhu cô lại không nhận được ngược lại nhận sự vô tình, lạnh lùng.
Cô gái ngồi bệt trên nền lạnh khóc không thành tiếng, sự tuyệt vong dâng trào. Tại quá hi vọng vào thứ tình yêu không đứng đắn
Hành động dứt khoát phủ nhận "Đúng anh đã yêu cô ấy rồi"
Nghe được câu này như sét đánh ngang tai, cô ta không muốn chấp nhận sự thật. Người vì hắn thay đổi, đơn phương ngần ấy năm giờ nghe được câu này. Tố Nhu yêu hắn hết lần này đến lần khác răn đe, lăng mạ người khác. Cô ta nghiến răng ken két, bàn tay nắm thành quyền căm ghét mọi thứ làm bước cản cho vị trí vốn thuộc về mình.
"Nó có gì hơn em?"