...
Bạch Lan Hương ngồi nhìn cảnh ngoài cửa sổ mưa lớn.
'Tách... tách '
Tâm trạng lúc này nó lạ lắm cô vẫn chăm chú nhìn ra sau cánh cửa kính. Như không còn cảm giác đau nữa khuôn mặt nhợt nhạt bờ môi khô ráp. Cô cố nhớ lại mọi chuyện trước khi vào bệnh viện. Hóa ra cô bị Diệp Phi Phi lừa gạt rồi thuê người đánh đập đến người không ra người. Cô đã quá tin người rồi.
'Bụp '
Âm thanh lạ theo bản năng cô quay mặt về hướng phát ra tiếng gần nhất.
"Xin lỗi cô nha... " Một cô gái cạnh giường bệnh nhặt đồ làm rơi lên miệng nhỏ nói chuyện.
Bạch Lan Hương gật khẽ đầu. Âm thanh lớn phá tan cái không khí yên ắng trong phòng bệnh. Bây giờ là buổi trưa nhiều người ra vào ít cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Căn phòng cô ở rộng rãi có hai chiếc giường. Bên cạnh là một cô gái. Cô cũng hoàn toàn quên mất là mình ở cùng phòng với người khác. Cứ như không gian này chỉ dành cho riêng mình mà mặc kệ người khác.
"Cô... không có ai đến thăm sao? " Cô gái giường bên hỏi thăm.
Lan Hương nhìn cô gái không trả lời cô khẽ lắc đầu cho qua. Hiện giờ cô rất mệt muốn ngủ thật nhiều nên cũng lười nói. Có thể cô ngại tiếp xúc với người lạ.
"Tôi vào đây được ba ngày rồi thấy cô nằm yên hôm nay mới tỉnh à... tôi chỉ hỏi thôi Haha " Nói được một chút cô gái ngại ngùng.
"Cô tên là gì vậy? Tôi có thể nói chuyện với cô không? "
Lặng một lúc lâu cô mới bắt đầu suy ngẫm rồi nói một câu. Sau chuyện đó cô đã cảnh giác với người lạ hơn.
"Tôi tên Bạch Lan Hương " Cô thờ ơ đáp lại chính chất giọng đang nhắn với cô gái kia rằng cô ấy đã rất phiền.
Vũ Yên Yên biết chứ nhưng đã hỏi rồi thì hỏi cho cố. Thấy cô ở đó một mình cũng buồn. Yên Yên nhìn Lan Hương vui vẻ nói.
"Chúng ta là bạn cùng phòng mà có chuyện gì có thể giúp thì cô cứ nói " Yên Yên cười tươi như đang chờ đợi hồi âm của người đối diện.
Có thể là bạn ngắn trong thời gian này.
"Được " Bạch Lan Hương cố gắng thốt ra từng chữ. Không biết lúc nào cơ thể nhỏ của cô lại mệt mỏi.
Nói ra mới biết Yên Yên cũng bằng tuổi cô. Nói chuyện vài ba câu cô cảm thấy cô gái cùng phòng này rất hiếu khách. Cho cô một ít hoa quả của người nhà mua cho cô dù gì Lan Hương vẫn chưa ăn gì. Nhận được hoa quả từ người bạn ăn chống đói.
"Tôi thấy cô gầy quá ăn nhiều chút đi " Yên Yên đưa cho cô mấy cái bánh trong hộc tủ.
Là mấy chiếc bánh bông lan đóng gói đó giờ cô không ăn vặt vì thấy Yên Yên nhiệt tình cô cũng ngại từ chối. Nhận lấy thức ăn nhẹ cô vui lắm thì ra vẫn còn người quan tâm cô đói hay không.
...
Buổi chiều,
Trời tạnh mưa hẳn.
Tâm trạng cô lúc này muốn đi dạo bên ngoài một chút. Ở trong căn phòng bốn bức tường này thật ngột ngạt. Lan Hương gọi cùng Yên Yên đi với mình ra ngoài cho khuây khoả. Dù sao bệnh tình cũng đã đỡ hơn rồi. Ngủ nhiều sẽ thành heo mất.
Hai cô gái bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện, gió mát thổi nhẹ mái tóc dài đen nhánh của cô. Khuôn mặt cô lúc này đã vui hơn rồi. Yên Yên chỉ tay về phía ghế đá đằng xa. Hai cô tiến lại gần ghế đá ngồi.
Cái khoảng thời gian này rất bình yên đến lạ thường cô chỉ muốn nó kéo dài. Sau cơn mưa mọi thứ thật mát mẻ gió nhẹ thổi qua.
"Thật mát " Lan Hương cất giọng nhỏ ngọt ngào.
Hai người ngồi tại đây ngắm cảnh xung quanh trước khi đi vào phòng bệnh để bác sĩ kiểm tra. Cần phải giữ cho đầu óc được thanh tịnh.
Bạch Lan Hương cô vui vẻ lạ lắm. Sau bao nhiêu chuyện thì cái giây phút ngắn ngủi bình yên này lại đến với cô. Bỗng dưng cô nghĩ đến việc học đại học đó là mục đích đầu tiên khi bước lên thành phố H này. Cô nhìn sang người bạn nữ. Cô ấy cũng bằng tuổi cô chắc sẽ hỏi được việc học đại học như thế nào.
"Yên Yên cậu học đại học rồi hả? " Câu nói cô như rất hồn nhiên hỏi. Tâm trong thực sự muốn đi học đến mức nào?
Yên Yên nghe đến việc học của chính mình thì cười nhẹ đáp.
" À... là nó sao mình học rồi do dạo này bị bệnh nên không tập trung học được. Cậu học ngành gì đấy? "
Yên Yên nhớ cái khoảng thời gian đi học thì tỏ ra hối tiếc vì bị bệnh nên cô mới bỏ dở việc học hành của mình. Nhất định sau khi khỏe lại sẽ cày cuốc thật tốt.
" Đầu tiên định học ngành kinh tế nhưng bây giờ chắc không nữa rồi " Lời nói thấm đẫm nỗi buồn trong đó.
Việc bây giờ cô phải nhanh chóng trả nợ cho anh ta. Còn việc khác chưa nghĩ cách để hoàn thành được. Cô sợ hỏi hắn có thể cho cô đi học không kết quả hắn lại nổi cơn điên thì khổ. Cô rụt rè lắm không muốn tự tạo phiền phức đâu.
Vũ Yên Yên vỗ vai cô. Qua lời nói và ánh mắt đó cô biết Lan Hương có nỗi khổ riêng nên mới không được.
"Tại sao không thể đi học vậy? Nói ra mình cũng có thể giúp cậu " Yên Yên cầm bàn tay cô xoa xoa.
"Mình nợ tiền người ta không biết bao lâu mới được đi học. "
Cô không biết nữa. Không biết khi nào mới trả được số nợ lớn đó cho hắn để tiếp tục đi học. Nói ra thì dễ làm thì khó dù gì cũng là một năm như vậy lại rất lâu. Có lẽ cái mục tiêu học đại học của cô đã dần che mờ.