"Dừng lại "
Giọng hắn từ xa vang,
Hắn không ngờ được là cô bị gã Hoang Nhân này ép nhảy xuống. Hắn không cho ai khác làm vậy với phụ nữ của hắn.
Lục Tấn Ngạo ra lệnh người của hắn áp đảo, hành động nhanh chóng chuyên nghiệp giữ lại được hai tên đàn em của gã.
Bạch Lan Hương sắc mặt tệ hơn, thở gấp cô chạy tháo về chỗ hắn. Như gặp được cứu hộ chạy về phía hắn. Trong tâm đã dịu là, lòng vui không ngớt. Chạy ra sau lưng hắn, cô bám lấy cánh tay cơ bắp lớn che phủ.
Hắn lại còn chẳng biết cảm giác lúc này là gì. Trái tim đột nhiên rung rinh đến lạ thường. Nhìn cô phấn khởi chạy về phía hắn tìm một bờ vai vững chắc tựa lấy.
Cảm giác muốn ôm lấy cô nhóc nhỏ này bị dọa cho sợ. Hắn vỗ nhẹ nhõm lưng cô như một phần an ủi.
Hòn vách đà trơn trượt, gót dày của gã Hoàng Nhân đạp phải. Không biết là gì gót dày đạp phần đá trơn, trượt chân ngã xuống phía dưới. Thật đáng sợ gã tự làm mình gây ra.
Hai tên đàn em của lão nhìn cảnh tượng chết người. Không dám tin được mạng sống của mình còn giữ được. Đám người áo đen của hắn vây quanh tạo ra sức khí ngùn ngụt. Hàng chục người vệ sĩ to lớn, thô kệch giữ lấy hai gã đàn ông đấm cho chảy máu. Vẫn chưa được lời của hắn từng nắm đấm tác dụng.
Gã đàn ông Hoàng Nhân kẻ làm cô kinh hãi đã chết rồi. Sẽ không có sự thay đổi nào về cuộc sống.
Giữa chốn khu rừng hẻo lánh.
Chỉ còn lại hai cái xác bất động nằm lê lết trên mặt đất lạnh.
...
"Cô gái đó chỉ là kiệt sức nên mới ngất đợi chút nữa sẽ tỉnh " Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án nhìn cô gái nằm trên chiếc giường bệnh nêu tình hình hiện tại cho hắn.
Vị bác sĩ rời đi không lâu hắn dừng chân nhìn qua khung cửa kính. Nhìn vào chiếc giường đơn bệnh Bạch Lan Hương ngất. Hắn rời đi,
Giữa hắn và cô hình như đã sinh ra một cảm giác lạ kì. Hắn phải rời đi nếu còn ở lâu sẽ không biết hắn sẽ thương hại mà làm gì.
Hắn nhớ lại mảng kí ức lúc nãy ánh mắt cô chứa đầy nỗi tuyệt vọng gặp hắn cô đã rất vui.
Không hắn và cô không nên sinh ra cảm đó thì hơn.
Mà nó là gì? Tâm trí hắn thực sự chỉ nghĩ về hình ảnh Bạch Lan Hương yếu ớt nằm trên giường bệnh. Thương hại?
'Cạch '
Hai mi mắt khẽ mở Bạch Lan Hương nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện, còn thắc mắc sao lại vào đây.
Vũ Yên Yên đứng dậy sau một lúc chờ đợi. Sốt ruột lo lắng cho cô đã vơi dần.
"Cậu tỉnh rồi "
Yên Yên nhiệt tình đưa tay rót ly nước cho cô uống.
Cô nhận ly nước uống một nửa miệng nhỏ cất tiếng giọng nói dường như mệt mỏi như chính bản thân cô. Cổ họng khô khan uống chút nước đã đỡ hơn rồi.
"Sao cậu biết mình... "
Yên Yên chỉnh lại chiếc giường cho hơi gập để cô tựa vào.
Như đã dễ chịu hơn lúc này thì Yên Yên mới trả lời.
"Là anh Hạ nói cho mình biết nên làm xong việc liền chạy đến chỗ cậu "
Cố Triết Hạ nói vậy... chuyện này hắn với cô mới biết.
Hắn làm vậy để làm gì? Để gián tiếp có người chăm sóc cho cô thay vì hắn sao? Cô không biết được hắn cũng không muốn nghĩ đến nữa.
"Yên Yên mình thấy cậu và anh Hạ hai người là quan hệ gì? Có phải đã... hí hí " Cô hí hửng chọc cô bạn. Trả đũa cho lần trước Yên Yên chọc cô chơi les.
Nhắc đến Cố Triết Hạ, Yên Yên cứng họng hai má phúng phính đỏ bừng. Quan hệ là gì? Yên Yên cô còn cảm thấy Cố Triết Hạ đối với mình có chút khác lạ. Khi đứng cạnh anh cô lại thấy trong người nó lạ lắm cứ như là thầm đơn phương ấy.
Thấy bạn thân quan tâm chuyện tình cảm của mình. Yên Yên nhanh nhảu giải thích với cô.
"Bọn mình hoàn toàn quan hệ bạn bè bình thường không như cậu nghĩ "
Bạch Lan Hương cười thầm, người ngoài nhìn vào còn biết hai người này lạ huống chi cô là bạn thân mà không biết. Chỉ là Yên Yên ngại thôi. Chứ chuyện tình cảm nhắc đến Yên Yên rè lắm không có gan nhận định từng rung chuyển trái tim.
"Hai người thử yêu đi mình ủng hộ " Cô mừng thầm, giọng nói cố ý trêu đùa.
Yên Yên lắp bắp, hai môi run nhẹ cô lại phấn khởi vô cùng.
"Chuyện của cậu và anh ta thế nào rồi?" Yên Yên cũng không chịu thua đã đùa phải đùa đến cùng.
Chuyện nào cơ? Yên Yên nhắc đến hắn và cô sao? Không thể nào chuyện đó là không bao giờ. Cô hận hắn hận bản thân không thể tự do. . ngôn tình sủng
Nói đến chuyện này cô với ngớ ra. Hoạt động trái tim của cô dạo này lạ lắm lúc thì đập rất nhanh có phải đi khám tim không.
Bạch Lan Hương nhắm hờ mắt suy nghĩ kĩ lại câu nói của Yên Yên. Bản thân lại bất ngờ nghiêm túc.
Ý rất rõ ràng nói như vậy là đang nói về chuyện tình cảm của hắn và cô. Người nhà hắn nói cô mong muốn trèo cao thành lục thiếu phu nhân. Cô không dám làm liều đây tâm còn nhát lắm.
Ở cạnh hắn làm tình nhân của hắn vật ấm giường mỗi đêm đã đủ mệt rồi. Ngày cô ở bên hắn bị sỉ nhục không ít. Nói gì đến chuyện tình cảm. Tình cảm của chủ nợ và con nợ.
Yêu hắn, không thể nào. Cô lại để tâm đến hắn. Cũng không biết mối quan hệ này còn phải diễn ra đến khi nào mới kết thúc. Cô mệt rồi không yêu được hắn đâu. Cô muốn xin hắn tha cho mình đừng dính lấy nhưng hai con người hai thế giới bị dàng buộc bởi hợp đồng.