"Thay đồ rồi xuống ăn sáng cùng tôi" Hắn rời khỏi phòng
Món quà ngày hôm nay hắn tặng cô không thể quên, hắn nói bỏ chiếc vòng của người đó tặng thay vào đó hắn tặng cô chiếc nhẫn kim cương thiết kế riêng cho mình cô. Giá của nó được mua bên nước ngoài nên cũng không rẻ gì.
Cô chầm chậm đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi thay trên mình chiếc váy trễ vai màu hồng phấn nhìn mình trong gương cô hài lòng ra khỏi phòng
Xuống lầu,
Hắn còn ngồi trên bàn ăn đợi cô
Không nghĩ nhiều Bạch Lan Hương dùng bữa sáng trong yên lặng cô mặc kệ những lời hắn hỏi và lời đối thoại giữa hắn và Tố Nhu.
Trên xe
Tài xế riêng tập trung lái
Đằng sau cô ngồi một bên cửa sổ đọc sách
Hắn ngồi bên cánh cửa sổ còn lại, chủ động ngồi gần cô hơn nhưng mọi hành động của hắn cô đều không bỏ vào tầm mắt
Từ giờ đến hết hợp đồng cô muốn sống một cách bình yên, lặng yên mà sống. Tính cô là vậy chỉ muốn đơn giản
Bạch Lan Hương học ca sáng chiều được nghỉ cô dành thời gian đi làm thêm tại tiệm cafe của ông chủ là Cố Triết Hạ
Đi làm cùng với Yên Yên khiến cô có thêm động lực
"Cậu biết không anh ấy bảo với mình là làm người yêu ảnh rồi không phải cực khổ đi làm kiếm tiền nữa. Ảnh nuôi, nhưng mình không nghĩ vậy nên mới là người tự chủ được kinh tế cậu thấy mình có giỏi không?" Yên Yên nghĩ vu vơ cười nói như bị khùng
Đương nhiên rồi khi yêu có ai là bình thường đâu
"Có bạn trai rồi đi làm chi cho cực cậu cũng làm nốt bữa nay rồi nghỉ đi không khéo ảnh lại lo"
Hai cô gái phục vụ trò chuyện phiếm
"Mình để ý hôm nào cũng chút nữa vào tầm giờ này anh Hạ thường tới quán không là muốn nhìn cậu đấy chứ?"
Yên Yên đỏ mặt gì chứ lí do ảnh đến quán vì được nhìn mình cũng nghĩ ra được
"Làm gì có anh ấy đến vì công việc nha"
Như Yên Yên nói đúng Cố Triết Hạ có ghé qua tiệm mình
"Sao mày mở tiệm khi nào tao không biết?" Hắn vào theo sau
"Không quan trọng" Triết Hạ thờ ơ đáp
"Mà tao có một thứ đặc biệt muốn cho mày coi" Cố Triết Hạ tỏ ra thần bí
Hắn nhìn anh mỉm cười "Là gì?"
Cố Triết Hạ vẫy tay với Yên Yên
"Bé ơi" Anh đổi giọng
"Dạ" Yên Yên đáp lại anh
Hắn nhìn thằng bạn thân mình nghi ngờ anh có khi nào yêu đương nên mới vậy
Hắn nhìn Yên Yên là nhận ra cô là bạn của Bạch Lan Hương
Cô đứng ở phòng pha chế mãi không thấy Yên Yên quay lại lấy nước cho khách, thông báo hiện lên hệ thống
Bạch Lan Hương mang khay nước uống chỗ bàn số mười tám
Lúc nhìn thấy hắn cô cố đưa nước cho hai người rồi nhanh chân chuồn
Tại sao hắn lại ở đây?
Cô đỏ mặt đến mang tai, trái tim cũng đập nhộn nhịp
"Đây là đặc biệt mày nói? Sao cô ấy lại ở đây?" Hắn lườm nguýt đôi chim chuột đang ôm hôn
Cố Triết Hạ ôm lấy Yên Yên quay lại nhìn hắn chất giọng thay đổi,
"Nhân viên làm ở chỗ tao mà mày cũng thắc mắc cho được" Triết Hạ nhìn hắn đắc ý "Mày cũng đến lúc lấy vợ là vừa rồi nhỉ trông mày ế tao thương thay luôn ba mẹ mày"
Từng câu nói như đâm xuyên qua trái tim hắn, khiêu khích, đến thằng bạn thân nó cũng nói vậy
Đối với hắn đây là đang sỉ nhục hắn to lớn,
Ai bảo ế chỉ là chưa tìm thấy định mệnh của nhau thôi, ôm cục tức trong lòng ngồi nhìn hai người nam nữ ôm hôn thân mật có chút chướng mắt. Hắn đang tự nhắc chính mình mau nhanh đưa vợ về ra mắt ba mẹ.
Nghĩ thì dễ đấy, với bản tính 'tổng tài cục súc' người từng tiếp xúc với hắn cũng nói. Một người đàn ông độc thân ba mươi lăm chưa một mối tình vắt vai thì hỏi xem kinh nghiệm yêu đương của anh ta là bao nhiêu? Chính vì vậy đến độ tuổi này hắn chưa có dẫn ai về ra mắt ba mẹ mình.
Hắn thôi không thèm để ý đến anh, chạy đi tìm cô. Dạo mày hình như hắn đã hứng thú với con nhóc đó rồi chỉ muốn trêu đùa thôi nghĩ đến biểu cảm của mèo nhỏ hắn đã thúc giục nhanh chóng
Bạch Lan Hương lủi hủi trong phòng pha chế đầu óc trống rỗng, tâm trí treo lẳng trên mây
Nghe thấy tiếng bước chân, người đó đứng bên cạnh cô đưa đôi mắt liếc lẹm một cái mũi dày da. Cô tự ý nhanh trí đoán người đàn ông này là hắn.
Từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt hắn trừng mắt với cô, nhìn thôi đã khiến mình cô sợ run rẩy.
"Tôi cho em không đủ tiền xài?" Hắn khoanh tay đứng tựa vào chiếc tủ lạnh gần đó
Hắn bá đạo nhân lúc cô qua tủ lạnh chuẩn bị lấy đồ liền hai tay áp vào
Không còn chỗ chạy, cô kháng cự nhưng đều thất bại
"Tôi không biết mật khẩu?" Cô mệt mỏi gằn ra từng chữ
Dạo này việc đi làm không ổn thỏa, hết đi học với đi làm trong đầu luôn suy nghĩ đến hắn
Cô chỉ muốn tránh mặt hắn để làm việc cho tốt, không hiểu sao từ khi hắn làm nũng đòi xin lỗi cô tâm trạng Lan Hương như trên mây. Làm gì cũng không tập trung
Hắn ép cô sát tường, một bàn tay cố định hai cổ tay cô lên cao, khuôn mặt hai ta tựa gần
"Sao không hỏi?"
Bạch Lan Hương bực mình, dửng dưng hắn không còn gì để làm nhàn dỗi đứng gần như vậy.
Tên điên này không phải vừa nãy cô đã hỏi rồi sao
Cô dồn nén hết sự tức giận vào một cú đá
'Bụp'
Hắn thả cô ra hai tay che chỗ kín kêu đau đớn
Cô nhìn hắn đau đớn trong lòng hả hê, đây là cô tự vệ nếu như gặp mấy gã đàn ông khác như hắn ở chốn đông người làm bậy cô cũng không để yên.
"Mèo hoang... khụ em dám làm đau cậu nhỏ của tôi. Tôi có mệnh hệ gì thì em không đền nổi đâu" Sắc mặt hắn kém đi mấy phần nhưng vẫn còn trách cứ cô
Cô thấy vẻ mặt hắn dường như không phải đang giả vờ chạy ra bên ngoài nhờ bạn hắn đưa lên bệnh viện
...
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ khuôn mặt có thoáng buồn nhìn người nhà
"Hỏng rồi" Ngắn gọn không giải thích nhiều liền đời đi
Ba người đứng ngoài cửa nhìn nhau bây giờ nghe bác sĩ nói một cách nhẹ nhàng như thế chắc có nhẽ sự việc không mấy khả quan
Cô bước vào
Lục Tấn Ngạo làm vẻ mặt đau đớn hắn lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, cô tỏ ra ngại ngùng còn có chút lo
Sao nhiều chỗ không đá lại tác động đúng chỗ hiểm?
Thì lúc đó cũng tính đá một cước vào bụng đâu ngờ tới
Cô nắm chặt lòng bàn tay nếu... thực sự hắn bị gì thì cô phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Lúc đó cũng đừng nghĩ đến việc được tự do nữa.
Nét diễn này thật sâu, hắn lừa được cô nhưng không thể qua mắt nổi Cố Triết Hạ
Anh là bạn thân của nó hơn mười năm rồi nháy mắt qua cũng biết đang diễn thật hay giả.